"Xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp, tại sao toàn bộ thiết bị lại xảy ra vấn đề?"
Sương mù trên biển, nếu bọn họ có thể nhìn xuống, là sẽ phát hiện, vị trí hòn đảo này của bọn họ, đã trở thành hòn đảo duy nhất trong hải vực mênh mông.
Chuẩn xác mà nói, hòn đảo này không còn ở không gian địa cầu.
Tổ đạo diễn đang bận bịu đến sứt đầu mẻ trán hiển nhiên không biết giờ phút này bọn họ đang rơi vào hiểm cảnh, vẫn ở bên kia buôn bán thiết bị. Tần Lê đang nghỉ ngơi trong lều, nhận ra sự hỗn loạn bên ngoài, phân phó lão quản gia đi ra ngoài xem tình hình.
Tần Lê không thể bảo đảm trăm phần trăm có thể về nhà trước lúc trời tối, vì vậy mang lão quản gia theo. Vạn nhất Tần Kiêu đi ra, cũng có người khống chế.
Mặc dù lão đầu này có chút lải nhải, nhưng thời khắc mấu chốt còn có chút tác dụng.
Lão quản gia trở lại lều vải, thở hồng hộc nói: "Thiếu gia, thiếu gia, không xong."
"Hửm?"
Lão quản gia thở hổn hển, đem tình huống quỷ dị bên ngoài nói một chút cho hắn, sau đó nói: "Không xong, có phải là trên đảo này có thứ gì không sạch sẽ hay không?"
Tần Lê lướt mắt nhìn lão quản gia, lão nhân gia lập tức im lặng, lui cổ lại nói: "Bây giờ không tìm được đường vào thôn, trong rừng rậm đều là sương mù. Thiếu gia, chúng ta cũng bị vây khốn."
"Sương mù mà thôi, " hắn đứng dậy ra khỏi lều, tìm đạo diễn đang bận rộn chỉ huy ở bên ngoài, hỏi: "Thế nào? Vẫn là không cách nào liên lạc với bên ngoài?"
Đạo diễn nhíu mày, nói: "Tình huống hiện tại thật không tốt. Trên đảo nổi lên sương mù, hơn nữa không biết nguyên nhân gì, toàn bộ thiết bị của chúng ta không nhạy, ngay cả kim chỉ nam cũng không thể dùng. Tôi đã phái hai đội nhân viên an ninh vào thôn, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa không trở về, cũng không biết tình huống các khách quý như thế nào."
Thời tiết trên đảo u ám, sương mù có vẻ hơi bất thường. Cộng thêm toàn bộ thiết bị không nhạy, đủ loại đều lộ ra quỷ dị.
Nhân viên công tác nào đó nhỏ giọng nói: "Nghe nói lúc xây căn cứ ở trong này, buổi tối các công nhân thường xuyên nghe thấy một đám con nít chơi trốn tìm. Sau đó công trường liên tục xảy ra chuyện, người giám sát mời đại sư tới, nơi này mới có thể thuận lợi hoàn công. Chúng ta sẽ không phải là gặp phải cái gì..."
"Vớ vẩn." Tần Lê lớn tiếng trách cứ nói: "Đợi thêm hai giờ, nhân viên công tác bên ngoài nếu không liên lạc được với chúng ta, nhất định sẽ lên đảo."
Coi như ông chủTần Lê đang an ủi mọi người.
Hắn luôn luôn là người theo thuyết vô thần.
Một nhân viên công tác khác nhỏ giọng nói: "Nhưng mà thời gian... giống như ngưng lại."
Tần Lê vẫn lạnh lùng như cũ nói: "Đồng hồ đeo tay không nhạy, không có nghĩa là thời gian dừng lại."
Nhân viên công tác tiếp tục nhỏ giọng nói: "Mẹ nó thật đáng sợ a... Muốn về nhà. QAQ "
Tần Lê: "..."
Tuy xây dựng căn cứ trên đảo không phải đạo diễn chịu trách nhiệm, nhưng về tin đồn trên đảo ông cũng có nghe qua.
Trong giới nghệ thuật, mỗi bộ phim khi khởi động máy, đều sẽ thắp hương, để cầu mọi việc thuận lợi. Nếu nghi thức khởi động máy không thuận lợi, như vậy thời gian khởi động máy cũng sẽ hoãn lại, mời đại sư đến chọn ngày lần nữa.
Đạo diễn mặc dù chưa thấy quỷ, nhưng ông vẫn duy trì lòng kính sợ đối với loại đồ vật này. Hàng năm cũng sẽ cùng người nhà đi thắp hương bái Phật, thỉnh thoảng quyên tặng tiền nhang đèn.
Hiện tại gặp phải tình huống kỳ dị như vậy, ông cũng bắt đầu lộ ra vẻ chột dạ.
Lại đợi không biết bao lâu, nhân viên an ninh đi vào rừng rậm vẫn như cũ không một ai trở về. Cái đảo này chỉ lớn như vậy, cho dù là lạc đường, mọi người cũng đều phải trở lại.
Tần Lê bắt đầu ý thức được có gì đó không đúng.
Chẳng lẽ là có người dự mưu bắt cóc? Nếu như vậy, tình cảnh của khách quý và nhân viên công tác, vô cùng nguy hiểm.
Tần Lê từng có kiếp sống quân nhân, dưới tình huống như vậy, hắn đương nhiên biết càng tốn thời gian thì tính mạng con tin càng gặp nguy hiểm. Lúc này bọn họ bị kẹt tại một hòn đảo đơn độc, lại không có cách nào liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể tìm một người đi dò la tình hình.
Đội an ninh chỉ còn lại 4 người, nhân viên công tác nơi này cũng cần bảo hộ. Suy nghĩ mấy phen, Tần Lê quyết định mang một nhân viên an ninh lại vào rừng cây tìm người.
Hắn đem ý tưởng nói một chút với đạo diễn, đạo diễn lập tức phản đối nói: "Tần tổng, việc này quá nguy hiểm! Nếu đây thật là một âm mưu bắt cóc, một mình ngài căn bản không có khả năng là đối thủ của bọn bắt cóc!"
Ngay lúc này, ông vô thức quỳ cầu đây là một trận bắt cóc, mà không phải thật sự đụng quỷ.
"Tôi có chừng mực."
Hôm nay Tần Lê vì ghi hình cho chương trình, nên mặc áo rằn ri ngắn tay phối với quần rằn ri dài. Nam nhân lưng cao chân dài, ống quần nhét vào trong quân ủng, bên hông treo một cái túi da, bỏ mã tấu vào trong.
Lối ăn mặc oai hùng của hắn, rất có cảm giác rắn rỏi kiên cường, bất đồng với hình tượng ông chủ mặc âu phục đi giày da thường ngày.
Hắn tìm trong doanh địa hai thanh dao găm, nắm trong tay. Bề ngoài hắn cương nghị, cách ăn mặc có vẻ giúp dương khí trên người hắn dồi dào hơn.
Nếu như đang phát sóng trực tiếp, nhất định có thể mê đảo một đám người xem.
Tần Lê mang theo ít đồ vật chữa bệnh khẩn cấp, một mình tiến vào rừng cây. Trước khi đi, lão quản gia nhét vào túi hắn một cái phù bài bảo mệnh.
Ông ấy vừa nhét, vừa lảm nhảm: "Thiếu gia, nếu trước buổi tối người còn chưa trở về, lại tình cờ gặp Đường đại sư, nhất định nhớ rõ ôm chân Đường Phỉ đại sư. Tuy rằng chân cô ấy không dài, nhưng đủ cho người ôm."
Tần Lê: "..." Coi như, vui vẻ thuận theo lão nhân gia đi.
Nhưng mà không có ai phát hiện, những sương mù kia, tựa như có sinh mệnh, hết sức tránh khỏi Tần Lê.
Tần Lê vừa rời đi trong chốc lát, phó đạo đang câu thông với trợ lý, đột nhiên hướng về phía máy theo dõi gọi ra tiếng: "Đường Phỉ!"
Máy theo dõi mất tác dụng đột nhiên sáng lên, xuất hiện gương mặt Đường Phỉ.
Cô đứng lùi ra sau một chút, lộ ra nửa người, mới nhìn vào ống kính lên tiếng chào: "Hello, tổ đạo diễn, mọi người có nhìn thấy tôi không?"
Nhân viên công tác nhìn thấy mặt Đường Phỉ, lập tức kết thành một kêu: "Khôi phục khôi phục! Máy móc rốt cục khôi phục!"
"Khôi phục cái rắm a." Chờ những người khác vây quanh lại đây, Đường Phỉ lúc này mới nghiêm trang ho nhẹ một tiếng, nói: "Đều đến đông đủ rồi ư? Tình cảnh hiện tại của chúng ta rất tệ hại, để cho mọi người nhìn xem tình huống trước mắt trước, rồi mọi người có thể hiểu biết đại khái."
Gương mặt Đường Phỉ biến mất, trong máy theo dõi bắt đầu nhanh chóng phát những chuyện vừa xảy ra trong khách sạn. Xem hết đoạn phim dài mấy phút, mọi người nhất thời nổi da gà, tóc gáy dựng đứng.
Trong máy theo dõi, ngay cả hình ảnh tiểu quỷ vỗ vai Tiêu Phong cũng đều truyền ra. Mọi người lúc này mới thừa nhận một thực tế, bọn họ thật sự đụng quỷ.
Máy theo dõi là dùng để phát hình ảnh mà camera chụp được, căn bản không có công năng"trò chuyện Video".
Đạo diễn và phó đạo ôm lấy nhau, lạnh run.
Ngay lúc mọi người sắp sụp đổ, lão quản gia già dặn kinh nghiệm khoát tay, nói với mọi người: "Mọi người không nên hoảng, không nên hoảng, có Đường Phỉ đại sư ở đây, chúng ta nhất định có thể an toàn đi ra ngoài!"
Không ai dám nói nữa, vẫn là lão quản gia mở miệng hỏi: "Đường Phỉ đại sư, rốt cuộc tình huống bây giờ của chúng ta như thế nào a?"
Đường Phỉ nghiêm trang nói: "Hiện tại chúng ta bị ác quỷ kéo vào không gian Biển Đen, cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Nhưng vì, không để cho phát sóng trực tiếp của chúng ta bị gián đoạn, ảnh hưởng đến lưu lượng chương trình, tôi đã vẽ phù chú đặc biệt lên tất cả thiết bị quay phim trong khách sạn. Đợi thêm mười phút, phát sóng trực tiếp có thể tiếp tục. Nhưng khán giả nhất định sẽ cảm thấy nội dung vở kịch đứt đoạn, nhưng không sao, bởi vì tình tiết kế tiếp, tuyệt đối kích thích hơn kịch bản gốc của mọi người."
Đạo diễn: "...??"
Đường Phỉ cô là ma quỷ à? Phát sóng trực tiếp cái rắm a, chẳng lẽ không phải nên phát tín hiệu cầu cứu SOS ra ngoài sao?
Cô cũng đoán được mọi người nghĩ gì, tiếp tục nói: "Trước khi trò chơi kết thúc, chúng ta không thể ra khỏi đây. Nếu cưỡng ép rút lui, Tiêu Phong cùng những nhân viên công tác bị biến thành 'Quỷ', sẽ lập tức tử vong."
Đạo diễn đầu óc đã biến thành bông, hỗn loạn không chịu nổi. Nhưng ông ta hiểu rõ, Đường Phỉ có bản lĩnh liên lạc với bọn họ, tất nhiên có cách giúp mọi người ra ngoài.
Đạo diễn hoảng hốt hỏi: "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Đạo diễn, tôi bắt quỷ đều vì tiền. Trong tổ chương trình ngài lại 'chiếu cố' tôi như vậy, tôi cũng nên báo đáp ngài phải không?" Cô hướng về phía làm động tác đếm tiền, nói: "Giá tổng cộng, tám trăm vạn, tôi sẽ dẫn tất cả mọi người rút lui an toàn, cũng có thể bảo đảm cư dân mạng có thể tiếp tục xem phát sóng trực tiếp. Rất có lương tâm, đúng hay không?"
Đạo diễn: "..." Lương tâm cái rắm a, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nữa chứ?
Đường Phỉ đổi đề tài, hỏi: "Đạo diễn, chân tôi dài không?"
"...??" Đạo diễn vẻ mặt không giải thích được.
Đường Phỉ "A" một tiếng: "Biểu tình của ngài nói lên tất cả. Tại tuyến tăng giá, một ngàn vạn, không trả giá."
Đạo diễn:...... MMP.