Dịch: Chuhan
- ---
Buổi tối trong sân cứ râm ran tiếng ve kêu, tiếng ve ấy càng rõ ràng hơn trong một không gian yên tĩnh, Minh Hoài chỉ ước gì có thể chấm dứt sự yên tĩnh kì lạ này. Cậu không biết Kỷ Đình Khiêm đã đứng ở đó bao lâu, cũng không biết Kỷ Đình Khiêm đã nghe được những gì.
Ở tình huống này, không biết gì mới là việc đáng sợ nhất.
Minh Hoài suy nghĩ chốc lát ngay sau đó đã có quyết định trong lòng. Cậu ngẩng đầu với một khuôn mặt tươi cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, cậu chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Anh Kỷ, sao anh cũng ra đây?”
Kỷ Đình Khiêm vẫn rũ mắt nhìn Minh Hoài, anh cứ đứng nguyên đó mà chẳng làm gì hết, không biết ánh mắt anh đang nhìn kĩ hay là dò xét, hoặc có khi là cả hai.
Minh Hoài bị Kỷ Đình Khiêm nhìn thế này, cậu cực kì không thoải mái. Ngoài mặt có bình tĩnh hơn nữa thì tay chân đã không biết nên đặt chỗ nào rồi. Đến hai phút sau thì cậu chẳng thể giữ được nụ cười trên mặt nữa, khóe miệng chẳng mấy chốc đã xịu xuống.
Lâm Tri Mộng ở gần đó nghe thấy động tĩnh bên này, cô ta thấy cảnh tượng hai người Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm như thế nên cũng biết những lời nói vừa nãy chắc chắn đều bị nghe thấy hết rồi. Trên mặt cô ta dần hiện lên nét mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Tri Mộng liếc qua Minh Hoài một cái, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Kỷ.”
Kỷ Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-thich-anh/220592/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.