Tất cả những gì nữ nhi nói đều quá khó tin. Muối này không phải đều chôn ở dưới đáy biển sao? Làm thế nào nước biển này có thể trở thành muối được? Những vấn đề này trước đây Quý Hòa cũng từng hỏi qua Vân Sơ. Vân Sơ chỉ cười hỏi nàng rằng, liệu các nàng có nhìn thấy một số hạt mịn trên tóc và da của chính mình nếu các nàng không tắm rửa cơ thể kịp thời khi các nàng từ biển bơi vào bờ vào mùa hè. Quý Hòa nghe vậy liền gật đầu: Làng chài của các nàng không có nguồn nước ngọt. Hầu hết nước ngọt các nàng đang dùng đều là phụ thuộc vào nước mưa và nước suối trên núi ở ngọn núi cách đó vài dặm. Nước ngọt không dễ dàng có được nên không ai sẽ cam lòng thường xuyên dùng nước ngọt để tắm rửa. Vào mùa hè mỗi năm, quả thật trên quần áo hay trên tóc của bọn hắn đều có một số hạt mịn nhỏ. Chỉ là mọi người đều nghĩ những hạt này là một loại cát ở biển. Mặc dù nếm có vị mặn nhưng nước biển vốn là mặn, vậy nên không ai nghĩ tới nó lại là muối. Vân Sơ đã nói đơn giản cho Quý Hòa nghe về thành phần muối của nước biển. Sau khi xác định Quý Hòa nghe hiểu, cô mới nói cho Quý Hòa biết cả phương pháp sắc muối biển và phương pháp ruộng muối. Muối đắt cỡ nào trong lòng Quý Hòa biết rất rõ ràng. Đại tỷ tỷ là người tốt hiếm có, nhất định sẽ không bịa đặt lừa nàng. Bởi thế, chỉ cần nghĩ tới nhà mình có thể tự mình làm ra muối, trong lòng Quý Hòa liền vui vẻ tới phát điên. Và nó so với hạt bông, cây mía hay đậu phộng Vân Sơ cho thì nó trân quý hơn rất nhiều. Nàng biết rõ mấy chục cân cá khô mà mình đưa không đủ để đổi được nhiều thứ như thế của Vân Sơ. Quý Hòa rất trịnh trọng cảm tạ Vân Sơ lần nữa, và hứa hẹn lần sau quay lại sẽ mang cho cô thật nhiều tôm cá tươi. Tuy tôm cá tươi không đáng mấy đồng tiền, nhưng quả thực đó là thứ duy nhất nàng có thể lấy ra được. Thứ đáng giá nhất trong nhà nàng bây giờ chính là mấy món y phục và hai cây trâm "vàng" Vân Sơ cho. Vậy nên ngoại trừ tôm cá tươi ra, nàng xác thực không lấy ra được thứ gì để tạ lễ. Vân Sơ xua tay ý bảo cô bé đừng quá để ý mấy chuyện này. Vân Sơ thấy mình cũng không làm được gì lớn lao cả. Bởi phương pháp phơi muối là cô tìm tra được từ trên mạng, và nó chẳng mất xu nào cả. Riêng đậu phộng ở chợ bán bốn khối tiền một cân, cô mua hai mươi cân hết có tám mươi khối tiền. Còn hạt bông là nhà Ngô gia gia tự trồng. Con gái nhà Ngô gia gia đã định ngày cưới vào năm sau. Đôi vợ chồng già không có gì để tặng con gái, vì vậy họ đã trồng một mẫu bông và tính toán làm chăn bông để làm của hồi môn khi con gái lấy chồng. Mặc dù bông có thể vắt lấy dầu, nhưng nó có hại cho cơ thể con người. Do đó chỉ có thể bẻ ra để làm phân bón. Vân Sơ nói rằng cô muốn hạt bông, Ngô gia gia không nói một lời trực tiếp đổ đầy túi cho cô, chừng cũng phải bốn năm mươi cân lận. Chẳng qua, những hạt bông này Vân Sơ chỉ đưa cho Quý Hòa mười cân. Và chắc với ngần ấy hạt bông, đại khái có thể trồng được vài mẫu đất. Ba mươi cân còn lại, cô đưa cho Trạm Vân Tiêu. Mặc dù điền trang nhà hắn có trồng bông, nhưng đó là giống chưa được tối ưu hóa. Vậy nên quả bông nở ra rất nhỏ, làm sao có thể so sánh được với giống đã được tối ưu hóa của Ngô gia gia. Những chuyện này Quý Hòa đều không biết. Sau khi từ chỗ Vân Sơ trở về, nàng trực tiếp về nhà lấy một cái nồi đất lớn rồi chạy ra biển múc đầy một nồi nước biển lớn. Nghe nữ nhi nói nước biển có thể đun sôi thành muối. Trang Cơ không tin lắm nhưng đó là lời nói của tiểu thư đã cứu mạng nhi nữ, lại còn cho nhà các nàng rất nhiều tài vật. Nên dù trong tâm có không tin nước biển có thể nấu ra muối, nhưng vẫn chạy đến ngọn núi cách đó vài dặm để giúp Quý Hòa chặt hai bó củi khô trở về. Vốn các nàng nghĩ rằng muối rất quý, vậy khẳng định cũng rất hiếm. Nhưng sự thật là họ chẳng tốn chút công sức nào, nước biển ở trong nồi sau khi bốc hơi dưới lửa thì dưới đáy nồi chỉ còn lại một lớp muối mỏng. Đúng thế! Chính là hạt muối. Mặc dù màu sắc của loại muối này kém xa so với muối ăn do Vân Sơ đưa, nhưng nó chỉ có màu hơi vàng. Thật chỉ có một chút màu vàng mà thôi, còn trên hạt muối hầu như là trắng tinh. Màu sắc này còn đẹp hơn nhiều so với muối thô mà các nàng thường ăn. Trang Cơ nếm thử muối dưới đáy nồi đất. Muối vừa vào miệng, cả người nàng lập tức kích động đến run rẩy. Muối trân quý như thế, thế mà các nàng chỉ tốn một ít củi, cũng suýt thu được hai lạng muối. Nếu như Vân Sơ ở đây, tuyệt đối sẽ lắc đầu. Bỏ ra nhiều thời gian như vậy mà chỉ thu được một tí tẹo muối. Dưới cái nhìn của cô, hiệu suất thấp tới nỗi không đủ cho một điểm hay nửa điểm. Chẳng qua với hai người Trang Cơ và Quý Hòa, họ lại thấy một ít muối này rất tốt, bởi chỉ bằng một ít này đã có thể đổi được hai cân lương thực tinh. Có phương pháp này, các nàng mỗi ngày dù chỉ nấu một lần muối. Và muối sau khi nấu ra đổi thành lương thực cũng đủ cho nhà các nàng ăn uống một ngày. Với cách này, Trọng phụ không cần phải liều mạng đi biển đánh cá nữa. Trang Cơ cẩn thận nạo những hạt muối từ nồi đất cho vào bát đất nung. Nhìn những hạt muối nhỏ trong bát, nàng nâng bát qua đầu và quỳ xuống, thành kính hướng về đảo nhỏ dập đầu lạy ba cái. Có nghề nghiệp tốt như vậy, Trang Cơ không quên chị em dâu Huệ Cơ của mình. Lần này Trọng phụ ra ngoài đổi lương dẫn theo cả Bá Hoa và Bá Thân đi. Điều này đồng thời cũng cho Trang Cơ biết chỗ tốt của việc thân cận với huynh đệ trong nhà, nên nàng bưng theo cái bát tới tìm Huệ Cơ. Quý Hòa không biết A nương nói với bá nương thế nào. Dù sao không bao lâu, nàng liền thấy bá nương ôm một cái bình gốm lớn và đi ra bãi biển lấy nước biển. Mấy ngày sau, người hai nhà Trang Cơ và Huệ Cơ không ra khơi đánh bắt hải sản nữa, mà nép trong nhà không ngừng nấu muối. Đợi tới khi Trọng phụ trở về, mỗi người các nàng đã nấu tầm mười cân muối biển. Tất nhiên, không phải là không có tổn thất khi đun muối. Nhà Trang Cơ đã nấu hỏng một cái nồi đất, còn nhà Huệ Cơ bởi vì thay phiên lấy nồi đất, bình gốm ra nấu nên chưa có hỏng cái nào. Tuy thế, nhưng trên mặt nồi hay bình đều đã có vết nứt mỏng, chỉ sợ không lâu nữa cũng sẽ hỏng. Nhìn lượng muối biển tiết kiệm được trong nhà, cả Trang Cơ và Huệ Cơ đều cảm thấy tự đắc vô cùng. Trước đó các nàng vẫn luôn ghen tị với nữ nhân bên kia núi, bởi các nàng ngày nào cũng dệt vải và chẳng phải làm gì cả. Chỉ cần ngày ngày ngồi nhà vắt vải, một tháng cũng kiếm được cả một trăm cân lương thực tinh cho trong nhà. Chính bởi vậy, không có nữ nhân nào ở làng chài mà không ghen tị với các nàng cả. Bây giờ các nàng tự nấu muối ở nhà, mỗi ngày cũng nấu được một, hai cân muối. Nếu quy đổi ra lương thực cũng chừng một hai chục cân. Bằng cách này, họ có thể kiếm được năm, sáu trăm cân lương thực tinh một tháng nhờ nấu muối. Để nấu muối, chỉ cần nhìn chằm chằm bếp lò và không để nó bị tắt là được. Ngay cả đứa nhỏ như Trọng Hòa hay A tự đều làm được, và nó chẳng khó khăn hay vất vả tí nào. Quý Hòa nói rằng còn có muối sấy. Chỉ cần đào mấy cái ao, đợi khi nhiệt khí làm bốc hơi nước biển là có thể thu được rất nhiều muối biển. Cách này nó dễ dàng hơn nhiều so với dùng củi lửa nấu. Mà vị tiểu thư quý nhân kia còn nói, nước biển không chỉ có thể làm khô muối, còn có thể phơi ra cái gì tên là chất kiềm. Thứ này chính là đồ tốt, nếu trộn vào mì sợi, kết quả là sợi mì sẽ mềm dị thường. Chẳng qua Trang Cơ sống gần ba mươi năm còn chưa từng ăn thức ăn làm từ bột mì. Giờ nàng đã thành thạo phương pháp nấu muối, đợi khi nam nhân từ trong thành trở về, nhất định phải bảo hắn mua một ít bột mì trở về nếm thử xem hương vị của nó ra sao. Sự cám dỗ của muối là rất lớn. Vẫn chưa đến mùa đông mà hai người Trang Cơ đã mong chờ mùa hè đến. Bởi tới mùa hè, các nàng có thể thử phơi muối trên bãi biển. Trọng phụ không ngờ rằng mình chỉ mới ngủ một giấc, mà vợ con đa cho hắn một kinh hỉ lớn như thế. Nhìn muối biển trong chiếc vại sành lớn, giọng hắn bất giác trở nên run rẩy: “Ý ngươi là, đây là muối các ngươi dùng nước biển làm ra?". Trang Cơ nhìn trượng phu chưa kịp phản ứng, âm thầm ở trong lòng gật đầu: Đúng thế, chính là cái phản ứng này. Lúc muối mới nấu ra, nàng hẳn cũng có phản ứng như vậy. Nàng gật đầu, hơi không được tự nhiên nói: "Đúng vậy, chẳng qua vì nấu cái này mà ta đã nấu hỏng mất một cái nồi trong nhà". Nhưng sau khi nghĩ đến giá trị của những muối biển này, lòng tự tin của nàng càng được củng cố. Nồi đất có cái gì hiếm lạ, chỉ cần một cân lương thực tinh là có thể đổi được hai cái nồi mới. Trong khi đó, nó lại giúp nàng nấu ra mười mấy cân muối. Giá trị còn viễn siêu hơn nồi đất nhiều lần. Trọng phụ lắc đầu, ngán ngẩm nói: “Không được rồi, ta bây giờ chưa kịp hiểu mọi chuyện trước mắt. Các ngươi để ta bình tĩnh một lát". Trang Cơ mỉm cười, nhìn trượng phu ra ngoài một chuyến mà tiều tụy đi không ít, trong lòng nàng có cảm giác khó chịu. Chỉ nhìn tình trạng của bọn hắn bây giờ là biết khoảng thời gian này ở bên ngoài đã phải chịu khổ không ít. Nhìn Trọng phụ nằm ở trên giường bất lực, Trang Cơ lập tức hiểu ngay: "Ngươi đói bụng à? Trên bếp đang nấu cháo bột đậu hỗn hợp đấy, chờ lát ta đi múc cho ngươi một bát". Thấy Trọng phụ không có phản đối, Trang Cơ vội vàng đi ra ngoài và bưng bát cháo bột đậu hỗn hợp vào cho trượng phu. Thấy trượng phu đang ăn, nàng đứng ở bên giường nói liên miên lải nhải: "Hiện tại không có việc gì phải làm, ngươi ăn xong thì nghỉ ngơi thêm đi. Khoảng thời gian này chạy ở bên ngoài chắc mệt nhọc lắm, mấy ngày kế tiếp ngươi không cần làm gì cả, cứ dưỡng tốt thân thể đi đã rồi tính sau". Trọng phụ ăn như hổ đói húp hết bát cháo. Ăn hết cháo, hắn còn thỏa mãn ợ một cái rồi đưa tay lau khóe miệng. Cháo bột đậu hỗn hợp cùng bã đậu tuy làm bằng bột đậu hỗn hợp, nhưng hương vị vẫn có chỗ khác nhau. Sau hai mươi ngày liên tiếp ăn bã đậu, giờ ăn được một bát cháo bột đậu hỗn hợp thực sự thấy rất thoải mái. Trọng phụ đưa chiếc bát gốm trong tay cho thê tử và nói: "Nghỉ ngơi sợ là không được. Lần này tới trong thành, Bá Thân được chia không ít bố tệ. Hắn đã đổi chúng thành vải vóc hết rồi, với chỗ đó đủ cho hắn xây được một căn nhà. Làm ca ca ruột của hắn, ta khẳng định phải đi qua giúp hắn nhặt đá". Còn có lúc trước khi mua muối, hắn có cho Bá Hoa và Bá Thân mỗi người mượn bảy mươi đồng bố tệ. Giờ muối đã được đổi thành vải vóc lương thực, nên giữa bọn hắn cần tính sổ sách trước, điều đó tùy thuộc vào việc hai người họ sẽ đưa cho hắn lương thực hay mấy thớt vải. Nhưng lần này hai người Bá Hoa vì tiết kiệm thể lực nên căn bản không đổi nhiều lương thực. Suy ra, hẳn họ sẽ đưa cho hắn mấy thớt vải. Tính ra thì hắn sẽ thu được mười bốn thớt vải bố, cũng là một bút tài sản rất lớn. Cả Bá Hoa và Bá Thân đều nhớ kỹ chuyện này, vì vậy chẳng mấy chốc đã mang theo một đống vải đi tới nhà Trọng phụ. Bá Hành nay đã mười hai tuổi, nên hắn có thể đi theo phía sau A đa A thúc giúp chuyển hai, ba thớt vải. Trước kia Trọng phụ ít hiểu biết, cảm thấy vải vóc và lương thực mới là thứ tốt nhất trên thế giới. Lần này tới trong thành một chuyến, thế mới biết bố tệ mới là thứ tốt nhất. Trọng lượng nhẹ không chiếm nhiều diện tích không nói, chưa kể nó sẽ không sợ thủy triều ẩm ướt như lương thực hay vải vóc. Mười bốn thớt vải không hề ít. Khi chất chồng lên nhau, nó còn cao bằng cả một người. Lần đầu tiên sở hữu nhiều vải vóc như thế, Trang Cơ đã vui mừng đến mức phát điên, trong tâm lập tức muốn dùng số vải này làm cho mỗi người trong nhà hai bộ quần áo mới. Còn về quần áo mà bọn hắn đã mặc tới cũ nát kia, tự nhiên sẽ không để lãng phí. Vừa hay có thể chắp vá cho ra một tấm rèm vải. Có trời mới biết Trang Cơ đã muốn có một tấm rèm vải bao nhiêu năm. Hiện tại đã đến lúc nàng hiện thực hóa niềm mong muốn của mình rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]