Chương trước
Chương sau
Nội tâm hiện tại của Thác Nhĩ Đồ sụp đổ đến cực hạn, bởi vì dù độc dược hay Độc Kỹ đều không thể ảnh hướng đến người trẻ tuổi trước mắt này.
Độc Vu tộc, độc không chết người vậy bi ai cmnr.
Làm sao bây giờ?
Thác Nhĩ Đồ bắt đầu gấp gáp.
- Bằng hữu.
Hắn tỉnh táo lại, nói:
- Ta chính là Tộc trưởng Vu tộc, ngày thường đi rất gần với một vài gia tộc lớn cùng đại Quận quốc trêи đại lục!
Đánh không lại, độc không chết.
Tên này bắt đầu cầm quan hệ ra nói chuyện.
Hắn thấy người này đã đạt tới Hoàng Cấp, lại có nhiều Vương cấp thuộc hạ như vậy, khẳng định xuất từ một gia tộc lớn nào đó, mình chỉ cần nói ra thế lực trâu hơn, có thể sẽ khiến hắn kiêng kị.
- Ồ?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi biết ai, nói nghe một chút?
Thác Nhĩ Đồ vội vàng nói:
- Bằng hữu, có nghe nói qua Thần Quyết Môn!
- Nghe nói qua.
Vân Phi Dương đương nhiên biết.
Năm đó sở dĩ có thể bị lưu đày cũng vì Chu Thiên Tề nhờ quan hệ mua chuộc Trưởng lão chấp pháp của Thần Quyết Môn.
Ngay từ đầu.
Hắn còn tính đi tìm tông môn này đòi nợ, nhưng ngẫm lại, Tháp chủ Chấp Pháp đã nhượng bộ mình rồi, cho nên nể mặt hắn mà bỏ qua.
Thác Nhĩ Đồ nói:
- Bản Tộc trưởng và Môn chủ hiện tại có hệ vô cùng tốt, trước đây không lâu, hắn còn đến Vu tộc ta làm khách.
Đây là lời nói thật.
Mấy tháng trước, Môn chủ Thần Quyết Môn có tới đây.
Thác Nhĩ Đồ tuy rất ít tiến về đại lục, nhưng cũng biết Thần Quyết Môn là tông môn thế lực nhất lưu, mình nói ra chắc sẽ để kẻ này kiêng kỵ.
Kiêng kị?
Nếu Lăng Sa La biết ý nghĩ của hắn, khẳng định sẽ bật cười.
Trước đó không lâu, Vân Phi Dương mang binh tấn công liên minh các quận.
Thần Quyết Môn sợ đắc tội hắn, không chỉ cự tuyệt Chu gia cầu viện, ngay cả con trai của Chu Thiên Tề cũng bị khu trục, cùng phân rõ giới hạn, việc này đã điên cuồng truyền lưu trong đại lục kia kìa.
Cầm cái tông môn này tới dọa hắn?
- Lại có Thần Quyết Môn à.
Vân Phi Dương nhíu mày, Chu Vũ Quận đắc tội mình có quan hệ đến Thần Quyết Môn, bây giờ giúp Lăng Sa La báo thù, tông môn này lại xuất hiện làm chỗ dựa cho đối phương, quan hệ thật rộng nha.
Hắn nỉ non:
- Xem ra cần phải đi Thần Quyết sơn tìm Môn chủ Thần Quyết Môn tâm tình một phen mới được.
Môn chủ Thần Quyết Môn nếu biết ý nghĩ tên này chắc sẽ sụp đổ, bởi vì hắn đi Nam Cương làm khách Vu tộc, hoàn toàn là đi ngang qua!
Thác Nhĩ Đồ thấy Vân Phi Dương nhíu mày, mừng thầm trong lòng, nghĩ thầm:
- Hình như tên này có vẻ kiêng kị Thần Quyết Môn!
Cuối cùng.
Lời nói hắn càng có lực hơn.
- Bằng hữu, ngươi ta cũng không thù oán gì nhiều, không bằng hòa hòa khí khí ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Lời này nói cho Vân Phi Dương rằng, ta biết Môn chủ Thần Quyết Môn, mà quan hệ cả hai còn rất tốt, ngươi không thể làm loạn.
- Không thù oán sâu?
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Ngươi ta hiện tại có sinh tử đại thù.
Thác Nhĩ Đồ ngạc nhiên nói:
- Ngươi ta chưa từng gặp mặt, sao có sinh tử đại thù?
Vân Phi Dương chỉ Lăng Sa La.
- Ngươi vừa mở miệng ngậm miệng, hô nữ nhân ta là nghiệt chướng, cái này chính là sinh tử đại thù.
Khóe miệng Thác Nhĩ Đồ co giật.
Nói hai câu đã trở thành sinh tử đại thù, quá không có lý lẽ rồi!
- Như vậy đi.
Vân Phi Dương nói tiếp:
- Quỳ xuống xin lỗi nữ nhân của ta, bản Thành chủ tha cho ngươi khỏi chết.
Sắc mặt Thác Nhĩ Đồ nhất thời trầm xuống.
Đường đường Tộc trưởng Vu tộc há có thể quỳ xuống, hắn trầm giọng nói:
- Bằng hữu, yêu cầu này của ngươi quá phận rồi!
- Thế nào?
Vân Phi Dương nói:
- Muốn trở mặt?
Thác Nhĩ Đồ nhất thời im lặng.
Nếu như Môn chủ Thần Quyết Môn ở hiện trường, trở mặt thì trở mặt, nhưng bây giờ người ta ở Thần Quyết sơn, nước xa không cứu được lửa gần a!
Tên này nghĩ thật hay.
Giống như Môn chủ Thần Quyết Môn ở hiện trường thì sẽ đứng về phía hắn không bằng.
- Được.
Vân Phi Dương bấm ngón tay tính toán, nói:
- Nửa canh giờ đã qua, thời gian của ngươi đã hết, cũng nên lên đường rồi, bản Thành chủ không có thời gian nói nhảm với ngươi.
Dứt lời, hắn giơ tay lên, bàng bạc Ma khí hóa thành cự chưởng ngang nhiên chụp tới Thác Nhĩ Đồ, một kϊƈɦ này mang theo lực lượng cường đại, hiển nhiên muốn đưa vào chỗ chết!
Thác Nhĩ Đồ dù sao cũng là Vũ Hoàng.
Đối mặt Vân Phi Dương đột nhiên xuất thủ, tuy thần sắc hãi nhiên nhưng vẫn nhanh chóng thi triển thân pháp, hướng về rậm rạp sơn lâm chạy trốn.
Đánh không lại, độc không được, Thần Quyết Môn cũng không dọa được, lúc này chỉ có thể trốn, hắn tự tin một khi tiến vào rừng rậm nguyên thủy, thì có thể tuỳ tiện thoát thân!
- Muốn chạy?
Vân Phi Dương đuổi theo.
Khi hắn sau khi rời đi, trăm Linh Vương chầm chậm rơi xuống, vây quanh mấy tên Trưởng lão bên Vu tộc, bọn họ chạy không thoát.
- Nhị bà bà!
Lăng Sa La vội vàng đi tới đỡ Dạ Phượng Kiều đang thụ thương lên, đỏ mắt, gần như nức nở nói:
- Người không sao chứ?
Dạ Phượng Kiều yếu ớt nói:
- Sa La, Thác Nhĩ Đồ âm hiểm xảo trá, nếu để cho hắn trốn thoát, hậu hoạn vô cùng!
- Không sao.
Lăng Sa La kiên định nói:
- Huynh ấy đã nói muốn giúp ta báo thù, tuyệt sẽ không để Thác Nhĩ Đồ chạy mất.
- Hi vọng như thế.
Dạ Phượng Kiều vẫn có chút lo lắng.
Dù sao nơi này là Nam Cương, chung quanh đều là núi rừng nguyên thủy, chưa quen thuộc địa hình, rất dễ mất phương hướng.
"Phù phù!"
Đột nhiên, đằng sau người nàng phát ra âm thanh thân thể ngã xuống.
Dạ Phượng Kiều gian nan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thác Nhĩ Đồ sắc mặt tái nhợt ngã trêи mặt đất, giống như thụ thương rất nặng, người trẻ tuổi kia còn vỗ tay đi tới, trêи mặt mang theo mỉm cười nhàn nhạt.
- Nhìn xem!
Lăng Sa La cười nói:
- Ta nói không sai mà.
- Cái này…
Dạ Phượng Kiều có chút mộng.
Thác Nhĩ Đồ dù sao cũng là Vũ Hoàng, vậy mà bị bắt nhanh như thế, tiểu gia hỏa ngoại lai này đến cùng mạnh đến mức nào?
"Xoát."
Vân Phi Dương đi tới, nói:
- Ngồi xuống, ta giúp bà giải độc.
Dạ Phượng Kiều được Lăng Sa La đỡ ngồi xuống.
- Có thể sẽ rất thống khổ.
- Thiếu hiệp, tới đi, lão thân có thể nhịn được.
"Ba."
Vân Phi Dương chộp vào tay nàng trúng độc.
Bất quá, sau một khắc lại ngốc trệ bởi vì bà lão này nhìn qua rất già nua, nhưng da tay lại non mịn mềm nhẵn, phảng phất như thiếu nữ.
- Chẳng lẽ, nữ nhân này dịch dung?
Hắn thầm nghĩ, lúc này không nghĩ nhiều mà bắt đầu phóng xuất Địa Hỏa.
Quả nhiên.
Nơi bị Địa Hỏa thiêu đốt sinh ra thống khổ kịch liệt, sắc mặt Dạ Phượng Kiều dần dần dữ tợn, khi nhiệt độ hỏa diễm tăng lên, loại đau khổ này càng cường liệt.
Bất quá.
Nàng vẫn nhẫn nhịn được, khi độc tố bị triệt để hóa giải, nàng chầm chậm mở mắt, trêи mặt phủ đầy mồ hôi.
- Nhị bà bà…
Vào lúc này, Lăng Sa La lộ vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin nổi nhìn nàng.
- Sao thế?
Dạ Phượng Kiều ngạc nhiên.
Vân Phi Dương còn cười nói:
- Mỹ nữ, thuật dịch dung không tệ nha, ngay cả ta cũng không nhìn ra.
Dạ Phượng Kiều nghe vậy, vội vàng giơ tay sờ lên gương mặt mình. Lúc này mới ý thức được, mặt nạ da người bởi vì mồ hôi thẩm thấu mà đã bị tróc ra!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.