Nhớ tới chuyện cũ, Lăng Sa La có lý do hoài nghi Vân Phi Dương đang biểu diễn, có lẽ không trúng độc.
Nhưng.
Hắn biểu diễn cũng được đi.
Chẳng lẽ trăm tên Linh Vương ngã trêи mặt đất, bị độc tố ăn mòn đang thống khổ kia cũng đang diễn trò à?
Ngẫm lại không có khả năng.
Vân Phi Dương thống khổ nói:
- Độc thuật của lão gia hỏa này quá mạnh, là ta chủ quan...
"Ha ha ha!"
Thác Nhĩ Đồ cười to:
- Tiểu tử, nhìn trang phục của ngươi thì chắc đến từ Vạn Thế Đại Lục, chẳng lẽ chưa nghe nói qua, độc thuật Nam Cương Vu Tộc ta quán tuyệt thiên hạ!
Đám Trưởng lão đứng sau cười lạnh không thôi.
Không thể phủ nhận.
Vu tộc nhân khẩu ít, chỉ có mấy vạn người, cùng các quận quốc Vạn Thế Đại Lục động một tí là mấy chục vạn, hơn 100 vạn nhân khẩu so ra không đáng giá nhắc tới, nhưng độc thuật Vu tộc lại là kiêu ngạo của bọn họ.
Thật lâu trước đây.
Thời điểm Vu tộc cường thịnh phồn hoa nhất từng xuất hiện Thánh cấp cường giả về độc, để cường giả Vũ Thần kiêng kị.
Một tên Hoàng Cấp mang theo một đám Vương cấp, nhìn qua rất dọa người, nhưng cũng không đáng nhắc tới!
- Phiền phức...
Dạ Phượng Kiều khẽ nhíu mày.
Vốn nàng nghĩ rằng Lăng Sa La lần này trở về, mời được trợ thủ mạnh mẽ, có thể báo thù cho tỷ tỷ, không ngờ vừa mới đối mặt đã ăn hành như thế.
- Lão gia hỏa!
Vân Phi Dương áp chế độc tố, lãnh đạm nói:
- Bớt phách lối, đợi lão tử hóa giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1652010/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.