Chương trước
Chương sau
Truyền tống trận biến mất, Vân Phi Dương cũng không xuất hiện.
Võ giả Vạn Thế Đại Lục kết luận, tên này đã sớm chết, rất nhiều người tiếc hận.
Thiên tài thi đấu đoạt giải nhất, được phong đại lục đệ nhất thiên tài, bây giờ vẫn lạc.
Sau thời điểm trận pháp biến mất ba ngày.
Các thế lực, gia tộc có thù với Vân Phi Dương ngang nhiên bỏ vốn hiệp trợ liên minh các quận lần nữa xuất chinh.
Một vòng chiến tranh mới sắp bắt đầu.
Rất nhiều người biết, lần này các quận liên minh có rất nhiều gia tộc trợ giúp, thực lực mạnh mẽ, mặc dù Đông Lăng Quận có Gia Cát Cẩm thiên tài dạng này cũng sẽ rất khó khăn.
- Đông Lăng Quận nhiều nhất có thể chống đỡ hai, ba tháng.
Có người suy đoán.
- Ta nhưng nghe nói liên minh lần này, riêng Vũ Tông thì đã có vạn, đối mặt lực lượng đỉnh phong này, chống đỡ một tháng đã không tệ.
- Vạn Vũ Tông?
- Không phải chứ!?
Mọi người chấn kinh.
Thời điểm bọn hắn nghị luận, liên minh đại quân đã xuất chinh. Lần này, binh lực hay trang bị đều cường đại hơn trước đó, đại biểu quyết tâm diệt Đông Lăng Quận!
Mảnh đất thí luyện.
Vân Phi Dương vẫn còn hôn mê.
May mắn được Liễu Nhu châm cứu, để linh hồn hắn dần ổn định, có thể tạm thời vững chắc không đến mức quá nguy hiểm.
Bất quá.
Theo Liễu Nhu suy đoán, châm cứu chỉ có thể tạm thời duy trì, một khi mất hiệu lực, Vân Phi Dương có thể sẽ chết.
- Sư đệ hiện tại hôn mê khá nặng, linh hồn suy yếu, tư duy hỗn loạn, không thể tự mình thức tỉnh.
Liễu Nhu lấy ra đống lớn sách y thuật cổ trong không gian giới chỉ, thầm nghĩ:
- Phải nghĩ biện pháp khác.
Lương Âm giúp không được gì, không dám quấy nhiễu nàng.
Hai ngày sau.
Liễu Nhu đọc qua rất nhiều sách nhưng vẫn không tìm được các, có rất ít phương pháp trị liệu linh hồn. Thậm chí, rất nhiều sách miêu tả, linh hồn là bản nguyên của con người chi, một khi bị hao tổn, không có thuốc chữa.
- Nhất định có!
Nàng không tin, tiếp tục đọc.
Thời gian dần trôi.
Bốn ngày sau, ngân châm trêи thân Vân Phi Dương bị đẩy lùi, hiển nhiên đã khó có thể ức chế việc linh hồn suy yếu.
"Phù phù!"
Vân Phi Dương ngã quỵ.
Lương Âm vội vàng đỡ hắn, thấy sắc mặt hắn càng tái nhợt, trái tim nhất thời đại loạn, gọi.
- Liễu tỷ tỷ!
Liễu Nhu vẫn đang xem sách thuốc, trong khoảng thời gian này, nàng chỉ nghỉ ngơi mấy canh giờ, sợi tóc tán loạn, vành mắt đều sưng.
"Phốc."
Đột nhiên, Vân Phi Dương đang hôn mê phun ra một ngụm máu, sắc mặt khó coi đến cực hạn, tốc độ linh hồn trôi qua lại càng nhanh hơn.
Lương Âm ôm chặt hắn, khóc nói:
- Vân Phi Dương, huynh đừng làm ta sợ, mau tỉnh lại!
Ngoại giới.
Trong mắt to thanh tịnh của Thần Thần lóe ra nước mắt, làm khế ước thú, nàng cảm giác được khí tức chủ nhân ngày càng yếu, lúc nào cũng có thể vẫn lạc.
"Bịch!"
Sau đó hóa thành hình thái la lỵ xông vào sơn động, nhào vào ngực Vân Phi Dương, kéo tay hắn, nức nở nói:
- A Nông! Người mau tỉnh lại, ta sẽ biến thành dạng mỹ nữ để người ngày ngày ngắm nhìn!
Đổi lại trước kia.
Vân Phi Dương nghe được câu này, coi như trọng thương cũng sẽ đứng lên. Hiện tại, linh hồn tổn thương nghiêm trọng, nguy cơ sớm tối, cái gì cũng không nghe được.
"Rống!"
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ nằm bên ngoài, bi ai gào thét.
- Ai.
Đại xà thở dài một hơi.
Tên này vẫn không chịu nổi.
Lương Âm và Thần Thần một người ôm Vân Phi Dương, một người ghé vào ngực hắn, khóc thành tiếng, Vân Đại Tiện Thần chết cũng có giá trị.
- Có rồi, có rồi!
Đột nhiên, Liễu Nhu hưng phấn quát to, chợt đi đến trước mặt Vân Phi Dương, nói:
- Hai người mau tránh ra!
Lương Âm cùng Thần Thần vội vàng lui về phía sau.
"Xoát."
Liễu Nhu ngồi xuống, ngân châm xuất hiện trong tay, nhìn bản cổ tịch kia một chút, không chút do dự đâm vào huyệt vị sau lưng Vân Phi Dương.
Lương Âm thấy thế, thần sắc đại biến.
Làm võ giả, nàng tự nhiên biết rõ huyệt vị kinh mạch của thân thể, Liễu tỷ tỷ đâm châm vào tử huyệt!
Nàng bối rối nói:
- Liễu tỷ tỷ, tỷ đây…
Liễu Nhu nói:
- Cố tìm đường sống trong chỗ chết, đây là cơ hội duy nhất, đừng quấy rầy ta!
Lương Âm vội vàng che miệng.
"Xoát xoát!"
Liễu Nhu dựa theo sách cổ, lần nữa vung châm, mỗi lần châm đều là tử huyệt, điều này khiến Lương Âm hãi hùng khiếp vía.
Kỳ quái là.
Theo ngân châm đâm vào, sắc mặt Vân Phi Dương đang tái nhợt dần hồng nhuận, hô hấp trở về bình thường, tuy vẫn còn hôn mê nhưng nhìn tình huống tốt hơn hẳn.
Lương Âm nhất thời vui mừng.
Đâm một châm sau cùng, Liễu Nhu đứng lên.
Nàng thi triển châm thuật có tên Thất Nhật Tục Mệnh Châm, dù bị thương gì, đều có thể vì kéo dài tính mạng bảy ngày.
Bảy ngày sau, châm cứu mất hiệu lực, bệnh tình sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, đến lúc đó Vân Phi Dương vẫn sẽ chết.
Đây coi như là kết quả tốt nhất, bời vì nếu như không tìm được loại châm pháp này, hiện tại Vân Phi Dương đã chết.
Sau khi ra châm, Vân Phi Dương đang hôn mê, dần dần có ý thức, tư duy hỗn loạn cũng trở lên rõ ràng.
- Đồ nhi.
Nhưng vào lúc này, bên tai truyền đến tiếng kêu, Vân Phi Dương nỗ lực mở mắt, phát hiện mình đang trong một không gian hư vô mờ mịt.
Phía trước hắn.
Tiện nghi sư tôn mặc áo bào tím đang đứng giữa không trung, mỉm cười nhìn hắn, quanh thân bao phủ khí tức trang bức.
- Móa nó!
Vân Phi Dương chửi một câu.
Tử bào đạo nhân lắc đầu, nói:
- Ta dù sao cũng là sư tôn ngươi, có thể cho chút tôn trọng không?
Vân Phi Dương hỏi ngược lại:
- Ta tốt xấu gì cũng là đồ đệ ngươi, ngươi không cần có trách nhiệm với ta sao?
Tử bào đạo nhân chân thành nói:
- Vi sư tính ra, ngươi tại Phàm Giới sẽ có một trận đại kiếp, không tiếc hao phí năm ngàn năm công lực, báo mộng cho ngươi, đây chính là trách nhiệm!
"Phi!"
Vân Phi Dương nói:
- Tuổi ngươi còn già hơn Đông Hoàng Thái Nhất, chí ít sống mấy chục vạn năm, hao phí năm ngàn năm công lực, quả thực như chín trâu mất một sợi lông, còn có mặt mũi nói!
Tử bào đạo nhân giận nói.
- Nghiệt đồ ngươi…vi sư mặc kệ!
"Xoát."
Vân Phi Dương vội vàng ôm bắp đùi hắn, cười đùa tí tửng nói:
- Sư tôn, ta chỉ nói đùa thôi, người đừng coi là thật.
Thần Chủ Thần Giới đời thứ nhất đều xứng vãn bối với lão, tên sư tôn này rất vênh váo, thật vất vả với báo mộng, nhất định phải nịnh bợ.
"Ai."
Tử bào đạo nhân nói:
- Đồ nhi, ba hồn bảy vía ngươi bị hao tổn nghiêm trọng, chỉ có một hồn hoàn hảo, tình huống y như các Chư Thần khác.
"A?"
Vân Phi Dương mộng.
Cái gọi ba hồn bảy vía cũng là mẫu hồn, chỉ có một hồn hoàn hảo thì gần như đã chết.
- Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương tức miệng mắng to:
- Cưỡng ép khu động mô phỏng Luyện Hồn Chung lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy!
Hắn giờ vẫn bình tĩnh hiểu rõ được nguyên nhân.
- Kỳ quái!
Vân Phi Dương buồn bực nói.
- Lẽ ra trạng thái hiện tại của ta, hẳn sẽ hôn mê khá nặng, làm sao còn nằm mơ?
Hắn không biết.
Có thể nằm mơ vì Liễu Nhu thi triển Thất Nhật Tục Mệnh Châm, cưỡng ép treo một hơi, đồng thời ngưng tụ ratư duy. Nếu không, sư tôn hắn có trâu hơn cũng vô pháp xuất hiện trong giấc mộng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.