Vận mệnh Thác Bạt Nhâm khẳng định bi thảm.
Bất quá.
Đối với Vân Phi Dương, việc này đã không trọng yếu nữa, giờ phút này, hắn mang theo Lâm Chỉ Khê đi về hướng Thác Bạt bộ lạc.
- Huynh đòi tiền làm gì?
Lâm Chỉ Khê mở miệng dò hỏi.
- Cho muội xài.
Vân Phi Dương cười nói.
Lâm Chỉ Khê nói:
- 500 vạn, ta xài không hết.
- Không có việc gì, xài không hết có thể chậm rãi xài.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Phải nhớ kỹ, trêи thế giới này, cái gì cũng có thể không có, nhưng không thể không có tiền.
Để lĩnh ngộ được điều này phải trải qua bao nhiêu.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Không nghĩ tới, huynh sẽ thả nhị công tử kia.
Lấy tính cách Vân Phi Dương dám đùa giỡn nữ nhân của mình mà còn có thể sống sót, thực không phù hợp tác phong của hắn.
- Giết rất đáng tiếc nha.
Vân Phi Dương cười xấu nói:
- Để hắn sống không bằng chết, há không tốt hơn.
Lâm Chỉ Khê khẽ giật mình, nói:
- Huynh hạ độc?
Vân Phi Dương đột nhiên đi sát tới, hôn một cái lên trêи gương mặt trắng nõn của nàng, nói:
- Thật thông minh.
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Lại nói.
Thời gian rất dài, nàng cũng đã quên việc Vân Phi Dương biết dùng độc.
Vân Phi Dương cũng gần như quên mất khả năng này, chủ yếu do tu vi đề cao hắn lười nhác dùng loại thủ đoạn này.
Bời vì không cần thiết.
Đúng thế.
Đột nhiên, Vân Phi Dương vỗ trán.
- Ta tuy đánh không lại Linh Hoàng, nhưng có thể luyện độc khống chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651929/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.