Thác Bạt Nhị rất phiền muộn.
Vốn cuộc sống của hắn tạm bợ nhưng thoải mái, lúc này lại bởi vì ca ca một tiểu thϊế͙p͙ đi cầu mình liền đần độn u mê phái ra cao thủ trợ giúp, kết quả một tên cũng không trở về, chết hết bên ngoài.
Mình bị Phụ hoàng sung quân đến biên cương.
Ngồi trong xe ngựa sang trọng, mặc dù trong ngực nằm mấy mỹ nhân, hắn cũng không cao hứng nổi.
Hoang Mạc thành gần đại hoang mạc, cả ngày cát vàng tung bay, lại hay có Ma thú ẩn hiện, sống ở đây khẳng định sẽ rất gian khổ.
- Tát dung con kỹ nữ này!
Thác Bạt Khinh hận không thôi, dù đã xử tử tiểu thϊế͙p͙ này, nhưng cũng khó tiêu mối hận trong lòng.
- Công tử.
Trong ngực, mỹ nữ dịu dàng nói:
- Chúng ta sắp đến Hoang Mạc thành.
Thác Bạt Nhị trong lòng phiền muộn, nghe được thanh âm tê dại du dương này nhất thời vui vẻ, bàn tay mập mạp khẽ sờ sờ khuôn mặt mỹ nữ nhỏ nhắn, cười xấu xa nói:
- Đến nơi đó, bổn công tử sẽ sủng hạnh ngươi.
- Công tử chán ghét!
Mỹ nữ thẹn thùng xấu hổ cúi đầu xuống.
Đại khái qua nửa canh giờ, dưới sự hộ tống của vô số cường giả, xe ngựa đi vào Hoang Mạc thành, tướng lãnh cùng thương nhân nội thành đã sớm ra khỏi thành nghênh đón.
Bên trong số đó có chưởng quỹ khách sạn, hắn vốn là người của nhị công tử cho nên lúc này được sắp xếp khá cao.
- Cung nghênh nhị công tử!
Thác Bạt Nhị từ xe ngựa leo xuống, mọi người hô to lên.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651927/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.