Chương trước
Chương sau
Đại Địa Ma Nham Thú bị Thần lực Vân Phi Dương dọa chạy, tan xuống dưới đất, chí ít ba năm sẽ không xuất hiện. Bởi vì sau mỗi lần xuất thế, đều sẽ lâm vào trầm miên dài.
Tộc nhân Trà bộ lạc hữu kinh vô hiểm trở về, nhớ tới Đại Gia vừa rồi bạo phát lực lượng khủng bố, vẫn khó bình tĩnh.
Quá kinh khủng.
Nhất là.
Hào quang màu vàng óng kia.
Vậy mà làm cho mình không thể khống chế phải quỳ bái!
Vân Phi Dương cứu Lâm Chỉ Khê, dọa chạy Đại Địa Ma Nham Thú, để tộc nhân Trà bộ lạc khϊế͙p͙ sợ không thôi, nhưng hắn cũng trả giá lớn, cánh tay phải bị Thần lực phản phệ vỡ nát máu thịt be bét, người cũng hôn mê.
Đây là lần thụ thương nghiêm trọng nhất từ khi trọng sinh đến nay.
- Lão Công!
Trà Mộc đứng trong phòng, che mặt thút thít.
Đêm qua mới vừa mới thành hôn, hôm nay đã trọng thương hôn mê, tên này nếu như có chuyện bất trắc, mình chẳng phải thủ tiết.
Vân Phi Dương hôn mê trêи giường nếu như biết ý nghĩ nữ nhân này, chắc sẽ lại ói máu rồi ngất tiếp.
Ngươi không hi vọng ta khỏe mạnh à!
Lâm Chỉ Khê ngồi cạnh giường hoảng hốt, nàng không hiểu y thuật, cũng không biết Vân Phi Dương có nguy hiểm hay không.
- Ô ô
Tiếng Trà Mộc khóc truyền đến, càng cho nàng tâm phiền ý loạn, sau cùng chỉ có thể lạnh lùng nói:
- Đừng khóc!
Dát.
Trà Mộc vội che miệng.
Nữ nhân này là vợ cả của Lão Công, mà vì nàng, Lão Công đêm tân hôn cũng không dám làm loạn, mình vẫn nên kiềm chế một chút.
Bất quá.
Tâm lý lại tức giận nói:
- Vừa rồi khóc còn thương tâm hơn ta, bây giờ không biết xấu hổ không cho ta khóc.
Thương thế Vân Phi Dương cực kỳ nghiêm trọng, bất quá cũng không nguy hiểm đến sinh mệnh, hôn mê trọn vẹn bảy ngày mới mơ màng tỉnh lại.
Bất quá.
Một khắc khi hắn mở mắt, tròng mắt hiện ra tà khí âm u, cho người ta cảm giác cổ quái.
Lâm Chỉ Khê đang nằm gục ngủ mê trêи giường nghe được âm thanh đứng dậy, vội vàng mở mắt hô.
- Huynh đã tỉnh?
Bảy ngày này, nàng một tấc cũng không rời.
Vân Phi Dương không nói chuyện, chỉ cố gắng đứng lên. Lâm Chỉ Khê vội vàng tới đỡ, lại bị hắn đẩy ra.
- Đừng đụng ta.
Trong ngôn ngữ, tràn ngập lạnh lùng.
Lâm Chỉ Khê ngốc tại chỗ, trong con ngươi hiện ra vẻ hoảng hốt, nàng nhìn hắn đi đến trước bàn, cầm ấm nước uống, như thay đổi một người khác, lạ lẫm vô cùng.
- Huynh không sao chứ?
Nàng đi tới hỏi.
Ba!
Vân Phi Dương phẫn nộ chỉ tay phải được băng bó, quát.
- Lâm Chỉ Khê, nếu như không phải ngươi, ta sao lại rơi vào kết quả này.
Lâm Chỉ Khê tự trách.
- Xin lỗi.
Những ngày gần đây, nàng một mực sống trong thống khổ.
Bởi vì nếu như không phải nàng một mình ra ngoài, hắn sẽ không đi tìm, cũng không thể bị Đại Địa Ma Nham Thú tấn công.
- Haha.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Tốt, một câu thật xin lỗi thật tốt.
Nói rồi, suy yếu ra khỏi phòng.
Lâm Chỉ Khê nhìn bóng lưng lảo đảo kia, rất muốn đi tới vịn hắn, còn chưa kịp động, đã nghe hắn nói:
- Đừng đi theo ta.
Hắn
Làm sao?
Vì cái gì sau khi tỉnh lại đã thay đổi thành một người khác?
Lâm Chỉ Khê đứng nguyên chỗ củ, đau lòng không thôi.
Vân Phi Dương sau khi thức tỉnh, tất nhiên sẽ thay đổi.
Gia hỏa thường xuyên mỉm cười cần ăn đòn trở nên trầm mặc ít nói, tuy vẫn còn hư nhược, nhưng quanh thân lại bộc phát ra tà khí âm u.
Cỗ khí tức này còn đáng sợ hơn Ma Linh, rất nhiều tộc nhân không dám tới gần.
Trà Mộc đứng trước cửa, nhìn Vân Phi Dương ngồi trong sân tu luyện, lo lắng nói:
- Lão Công làm sao thế?
Lâm Chỉ Khê nói:
- Không biết.
- Ai.
Trà Mộc thở dài.
Lại qua mấy ngày.
Thương thế Vân Phi Dương dần khôi phục, loại khí thế lạnh lùng kia càng trở nên mãnh liệt, đối với người bên cạnh, phần lớn là hờ hững.
Như thế làm cho Trà Mộc gấp gáp không thôi. Dù sao, hắn hiện tại là Tù trưởng của Trà bộ lạc, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao chăm sóc tộc nhân.
Nàng không dám đến gần Vân Phi Dương.
Chỉ có thể đi cầu Lâm Chỉ Khê, hi vọng vợ cả ra mặt khuyên nhủ.
- Huynh làm sao?
Lâm Chỉ Khê đi tới, nói:
- Còn giận ta à?
Vân Phi Dương ngẩng đầu, đôi mắt lóe ra tia tà mị, lạnh lùng nói:
- Ta cũng không có thời gian đi tức giận một nữ nhân, cút xa một chút, đừng đến phiền ta.
Lâm Chỉ Khê nghe được câu này, trái tim đau đớn kịch liệt.
Gia hỏa ngày bình thường vô sỉ cùng cực, tại sao lại lạnh lùng, tuyệt tình như vậy chứ, bởi vì thương thế ảnh hưởng đến tính cách?
Xoát!
Nhưng vào lúc này, trêи không lần lượt bay đến mấy cường giả Linh Vương, trong số đó có tù trưởng Tát bộ lạc, Tát Mỗ!
- Rốt cục tới sao?
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng, chợt bay ra ngoài.
Thương thế hắn đã khỏi hẳn, chỉ là cánh tay phải vẫn còn tê liệt, có lẽ cần mấy tháng mới khôi phục như lúc đầu.
- Trà Tra, lăn ra đây!
Tát Mỗ đứng giữa không trung quát lớn.
Con của hắn Sad cũng vào thành, ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng lão thiên là số một lão tử là số hai.
Hai cha con hiện tại trung khí mười phần, bởi vì họ mời được năm cường giả Linh Vương từ Thác Bạt bộ lạc, trong số đó có hai tên đạt đến Linh Vương đỉnh phong.
Đội hình này.
Thu thập Trà bộ lạc còn không phải dư xài, đồng thời cũng có thể làm cho bộ lạc xung quanh hiểu rõ, hậu trường Tát bộ lạc mạnh đến bực nào!
- Trà bộ lạc đây à?
Thác Bạt Ngạo - Linh Vương đỉnh phong quét mắt nhìn Ma Linh nội thành một vòng, cực kỳ khinh thường nói:
- Chỉ là bộ lạc mấy vạn người, không cần mang nhiều người như vậy, chỉ cần mình ta đã có thể giải quyết.
Tát Mỗ vui cười nói.
- Tiền bối nói phải.
Một cường giả Linh Vương đỉnh phong khác nói:
- Tát tù trưởng, chúng ta chỉ phụ trách giúp ngươi giải quyết cường giả bộ lạc này, những cư dân này giao cho ngươi.
Tát Mỗ vội vàng nói:
- Sao dám phiền phức tiền bối.
Tên này trước mặt hai Linh Vương đỉnh phong, ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương bay tới, đình trệ giữa không trung, khóe miệng hơi giương lên, hiện ra tia mỉm cười tà mị, quanh thân bộc lộ ra khí tức quỷ dị.
- Cha!
Sad chỉ Vân Phi Dương, cả giận nói:
- Chính là hắn!
Hô!
Hắn vừa mới dứt lời, một đạo lưu quang từ trêи không bay đến, trực tiếp đâm vào trước ngực, rõ ràng là một thanh trường thương.
Đăng đăng đăng!
Sad lùi gấp hơn mười bước, đợi ổn định thân thể, hai mắt hắn trợn trừng nhìn Vân Phi Dương, máu tươi từ miệng phun ra, thần sắc dữ tợn nói:
- Ngươi…
Còn chưa dứt lời, khí tuyệt thân vong!
- Con ta!
Tát Mỗ trừng to muốn rách cả mí mắt.
Hai cường giả Linh Vương đỉnh phong giật nảy mình, tốc độ đối phương xuất thủ quá nhanh, mình không thấy được!
Lâm Chỉ Khê đứng đằng xa nhíu mày.
Vân Phi Dương giết người, nàng gặp qua.
Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn hạ sát thủ quyết tuyệt như vậy, thậm chí gương mặt kia không có bất kỳ gợn sóng nào, cho người ta cảm giác cực độ lãnh huyết.
- Hắc.
Thác Bạt Ngạo cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi rất hung ác.
Xoát.
Bàn tay Vân Phi Dương vung lên, trường thương bay tới, rơi trong tay. Hắn ɭϊếʍ đầu lưỡi như một đầu hung thú đói khát, âm u cười nói:
- Ngày hôm nay, các ngươi đều phải chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.