Dù đối mặt nữ yêu tinh như Trà Mộc, Vân Phi Dương vẫn cố gắng ngồi im không loạn động, thậm chí hắn hoài nghi, thế này mà mình cũng có thể nhịn? Chẳng lẽ thật không được?
Thực ra.
Hắn sợ Lâm Chỉ Khê đang ở một nơi bí mật gần đó nhìn mình, cho nên không dám làm loạn thôi, dù sao trong lòng hắn địa vị Lâm Chỉ Khê cực cao.
Trêи thực tế.
Đêm thành hôn này.
Lâm Chỉ Khê cũng không có trong bộ lạc, nàng đi một mình rất xa, ngồi trêи một sườn dốc, ngước nhìn bầu trời u ám.
- Đồ nhi, tên Vân Phi Dương này về sau sẽ mãi phong lưu, nghe lời vi sư, quên hắn đi, để tránh bị tình làm tổn thương.
Mẫu Đơn Thánh Quân đã từng nói câu này, lúc này nó quanh quẩn bên tai nàng.
Quên hắn?
Lâm Chỉ Khê gục đầu giữa hai gối, nỉ non.
- Nói thì dễ.
Đột nhiên.
Nàng cười rộ lên.
Một nụ cười rất đắng chát.
Gặp nhau tại phá miếu đến Đông Lăng học phủ, xem Vân Phi Dương như một nhân tài, đi điều tra hắn, dùng ngôn ngữ lạnh lùng khích lệ hắn, chỉ hy vọng hắn có thể trở nên cường đại.
Không nghĩ tới lại từng bước luân hãm.
Hắn có gì tốt?
Hoa tâm, vô sỉ như vậy.
Lâm Chỉ Khê âm thầm nghĩ.
Sau cùng, nàng đạt được đáp án, nếu như không có hắn, Thiết Cốt Thành đã thất thủ, nếu không có hắn, Đông Lăng Quận đã sớm không còn tồn tại.
Hắn xuất hiện cứu vãn Đông Lăng Quận.
Hắn xuất hiện để Đông Lăng Quận vinh dự trước đó chưa từng có.
Lâm Chỉ Khê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651915/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.