Đầu mục cường đạo đưa tay qua bắt Trà Mộc lại bị ám khí Vân Phi Dương đính trêи cửa kiệu, tên này còn theo chỗ tối đi ra, lạnh lùng nói:
- Buông nàng ta ra.
Đương nhiên.
Hắn thật muốn bổ sung thêm một câu.
- Để cho ta tới!
Bất quá lại nuốt trở về, dù sao mình đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, không phải nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Lâm Chỉ Khê núp trong bóng tối cạn lời.
Tay đối phương đã bị ngươi đính lên, người còn chưa chạm đến, nói câu này không phải vẽ vời cho thêm chuyện.
Nàng không hiểu.
Cái này gọi là khí thế.
Theo Vân Phi Dương, thời điểm mình ra sân phải hô to lời này mới để cho nữ tử trong kiệu sinh ra thiện cảm.
Quả nhiên như vậy.
Trà Mộc đang kinh hoảng thấy có người xuất hiện, con ngươi linh động lóe ra tia hi vọng.
Chờ chút.
Một người đến thôi hả?
Thần sắc Trà Mộc thay đổi, trêи tiếu dung còn có vẻ chấn kinh.
Vân Phi Dương tuy toàn thân áo đen, nhưng không có che mặt, bởi vì gương mặt này của hắn để tán, che giấu làm gì.
- Nhân loại!
Du Linh nơi xa nhao nhao kinh hô.
- Không phải!
Đột nhiên, lại có Ma Linh nói:
- Trêи người hắn không có khí tức nhân loại!
Ma Linh có thể ngửi được mùi vị trêи thân nhân loại, nhưng Vân Phi Dương không có thứ mùi đó, ngược lại tán phát ra khí tức khiến chúng có một loại cảm giác bị đè nén.
Cái này đúng.
Vân Phi Dương là Thần, là Thần tộc.
Người sáng tạo ra Ma Linh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651898/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.