Chương trước
Chương sau
Công kϊƈɦ linh hồn của Vô Danh đối với Vân Phi Dương, hoàn toàn có thể xem nhẹ, dù sao tại Vạn Thế Đại Lục này, có ai có linh hồn mạnh hơn Chiến Thần hắn?
Nhưng.
Gia hỏa này vẫn không chống cự, tự mình kinh lịch một phen thống khổ mà La Mục tiếp nhận, bởi vì chỉ có như thế mới biết, dùng lực lượng gì, đi ngược tên kia.
Đây mới đáng sợ nhất!
- Hắn nghiêm túc.
Mắt thấy Vân Phi Dương đứng lên, mặt Lâm Chỉ Khê vạn năm không đổi rốt cục có một tia biến hóa.
Lương Âm lắc đầu, nói:
- Tên kia phải tiêu đời.
Thời điểm Vân Phi Dương bị đánh, rất nhiều người cho rằng tên này không hề có lực hoàn thủ trước mặt Vô Danh, nhưng hai nàng lại kiên định cho rằng, tên này cố ý như thế.
Lấy tính cách vô sỉ của hắn, làm ra sự việc không giống bình thường quá nhiều, không làm việc gì mới bất thường.
Xoát.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Vô Danh, đại thủ bắt tới, tốc độ của hắn rất chậm, chậm đến mức tất cả mọi người ở hiện trường đều thấy.
Sắc mặt Vô Danh lại đại biến, bởi vì tay đối phương như nắm giữ lực lượng nào đó, phong tỏa không gian có thể tránh né, chính là một loại thực lực áp chế tuyệt đối!
Ba.
Cuối cùng, Vân Phi Dương chế trụ cổ Vô Danh, như một Chúa Tể cao cao tại thượng, trầm giọng nói:
- Tiểu tử, thể nghiệm thật tốt cho ta, cái gì là sống không bằng chết!
Vù vù!
Trong khoảnh khắc, Linh Niệm tràn vào Thức Hải Vô Danh.
Bá đạo, cuồng bạo!
- A!
Vô Danh nhất thời hét thảm, cả người như bị đưa vào địa ngục, linh hồn kinh lịch tra tấn thống khổ nhất.
Có bao nhiêu thống khổ, cái này không cách nào hình dung.
Thần sắc hắn dần dần vặn vẹo, hai tay run rẩy, cũng có thể thấy được, Vân Phi Dương ăn mòn linh hồn tàn bạo vô nhân đạo cỡ nào!
Nói đùa.
Thời điểm này, Vân Phi Dương tuyệt đối phải tàn bạo! Bởi vì hắn phải dùng thống khổ gấp trăm lần đến tra tấn gia hỏa này, cho hắn biết, người nào mới là rác rưởi
- A!
- A a a!
Vô Danh kêu thảm thiết vang lên khắp sân đấu, thông qua màn sáng, truyền ra khắp mỗi ngõ ngách Vạn Thế Đại Lục, võ giả nghe được đều rùng mình, phía sau đều nổi lên rét lạnh.
Xoát.
Đột nhiên, Vân Phi Dương thu hồi Linh Niệm, nói:
- Thoải mái không?
Lời kịch này, Vô Danh đã từng hỏi La Mục, bây giờ bị người ta hỏi lại, quả thực đánh mặt trần trụi, bị đánh mặt mũi bầm dập!
- Ngươi…
Vô Danh từ thống khổ dần dần khôi phục, ánh mắt âm sâm.
Đối với loại ánh mắt này, Vân Phi Dương thấy quá nhiều, hắn không nhìn nữa, bỗng nhiên ném đối phương lên không trung, Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang bắn ra, hóa thành ngàn vạn lưu quang.
Xoát xoát!
Kiếm khí lạnh lùng xuất hiện.
Đợi Vô Danh rơi trêи đài, toàn bộ thân thể đã không có một tấc da thịt hoàn hảo, máu thịt be bét kinh khủng hơn La Mục nhiều!
Võ giả ủng hộ Vô Danh trợn tròn mắt.
Những cường giả khác cũng ngây người như phỗng.
Mới vừa rồi bị đánh không cách nào hoàn thủ, bây giờ lại đánh đối phương thảm như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu tên kia cố ý không ra tay?
Không phải không ra tay.
Mà không để vào mắt.
Xác thực mà nói.
Vân Phi Dương đều không để vào mắt thiên tài toàn bộ Vạn Thế Đại Lục, dù Long Chấn Vũ cũng như thế, đây là kiêu ngạo của Chiến Thần, thái độ cường giả phải có.
- Đáng ... đáng giận!
Vô Danh nằm rạp trêи mặt đất, máu tươi chảy ròng, thống khổ kịch liệt truyền khắp toàn thân.
Lần tham gia thiên tài thi đấu này, hắn cũng không có để thiên hạ anh kiệt vào mắt, không ngờ gia hỏa Vân Phi Dương này mạnh như vậy, hoàn toàn siêu việt lý giải của hắn đối với phàm nhân.
Không cam tâm!
Ta há có thể thua trong tay một phàm nhân!
- A!
Đột nhiên, Vô Danh đứng lên, cắn răng triệt tiêu ống tay áo vỡ vụn trêи cánh tay phải, máu thịt be bét trêи cánh tay hiện ra lưu quang.
- Trận pháp?
Vân Phi Dương nao nao.
Chẳng lẽ ẩn giấu bài tẩy gì?
Nhưng vào lúc này.
Trận pháp lưu quang trêи cánh tay Vô Danh đột nhiên vỡ nát, xuất hiện hai đầu văn tuyến kim sắc lực lượng cường đại, tràn ngập toàn bộ võ đài!
Một khắc Văn tuyến xuất hiện.
Thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ, bởi vì đây là —— Thần Cách!
Mà.
Giác tỉnh hai đầu!
Tên này là người giác tỉnh thần hồn?
Đột nhiên, tóc Vô Danh tán loạn, ánh mắt trở nên đỏ bừng.
Hắn bước ra một bước, cánh tay phải bạo phát, lực kình cường đại như sóng biển hiện lên, cấp tốc hình thành kim thân cao mười trượng, hai tay mở ra mang theo khí tức để người nhìn phát khϊế͙p͙, đồng thời lít nha lít nhít lôi xà phun trào, ẩn chứa lôi uy chí cao vô thượng.
Đây là Thần lực!
Mà.
Vân Phi Dương từ hình thái đã phán đoán, kim thân cao mười trượng này chính là Thần Giới Lôi Thần!
Lôi Thần, một trong số 108 Thần của Thần Giới, đại năng bài danh mười vị trí đầu, đạt tới Thần Quân cảnh, đã từng tham dự trấn áp Vân Phi Dương, về sau bị Vân Phi Dương một kiếm đánh nát lôi kϊƈɦ.
Mẹ.
Vân Phi Dương thầm mắng một tiếng.
Dĩ vãng đều do hắn bạo phát Thần lực đi miểu sát người khác, bây giờ không ngờ gia hỏa Vô Danh này lại là người mang theo thần hồn Lôi Thần, rồi còn vận dụng thần lực đến công kϊƈɦ mình!
- Đây là cái gì?
- Cấm thuật sao?
Đám người chấn kinh.
Tứ Hải Kiếm Đế cùng đám cường giả đứng đầu cũng lộ đại biến.
Bọn họ bị uy nghiêm của Thần lực làm rung động, cảm thấy có xúc động cúng bái, Thần trước mặt người bình thường tuyệt đối là chí cao vô thượng.
Lương Âm ngạc nhiên.
Loại lực lượng này rất quen thuộc đối với nàng mà nói, không phải lực lượng ngưng tụ trêи cánh tay phải của mình sao!
Vô Danh lãnh đạm nói:
- Vân Phi Dương, có thể chết dưới át chủ bài của ta là vinh hạnh của ngươi!
- Thật sao?
Vân Phi Dương đột nhiên cười lạnh một tiếng, chợt tóc hắn từ màu đen hóa thành trắng bạc, cả người trở nên lạnh lùng.
Tên này thi triển Cấm Huyết Tế, thực lực nháy mắt từ Vũ Vương trung kỳ đến Vũ Vương đỉnh phong, hắn cũng không tính vận dụng thần lực, bởi vì hắn muốn nhìn xem, mình có năng lực chống lại Thần lực hay không!
- Tên này, cũng thi triển cấm thuật! ?
Mọi người thấy màu tóc Vân Phi Dương biến hóa thì phỏng đoán.
Vù vù…
Vào lúc này, thân thể lôi thần mười trượng bỗng nhiên nâng tay, từng đạo lôi quang ngưng tụ, mỗi một đạo đều ẩn chứa hơn ngàn trọng thuần linh lực, lực lượng cường đại bạo phát, Trận Pháp đại sư bị đánh bay ra ngoài!
Tạch tạch tạch!
Võ đài nháy mắt vỡ nát.
Lực lượng cuồng bạo đã siêu việt sức chịu đựng của trận pháp.
Trêи mặt vô số cường giả lộ vẻ nghiêm túc.
Bọn họ cảm thấy Vô Danh thi triển ra một loại cấm thuật nào đó đã đạt tới Vũ Hoàng!
Một người tuổi trẻ tuổi chừng hai mươi lăm, vậy mà có thể bạo phát thực lực cấp Vũ Hoàng!
Điều này thật đáng sợ!
Nhưng.
Để bọn hắn càng khϊế͙p͙ sợ là, đối mặt Lôi Lực cuồng bạo, Vân Phi Dương đứng tại chỗ, không động đậy, cũng chậm rãi rút kiếm ra!
Phần dũng khí này để người động dung!
Ong ong!
Rất nhiều bội kiếm bên hông võ giả tại một khắc Vân Phi Dương rút kiếm run rẩy lên một cách điên cuồng, chợt bang một tiếng ra khỏi vỏ, bay về phía võ đài.
Bên trong Tổ Long Thành.
Binh khí xếp trong cửa hàng, lại hoặc kiếm binh lính đeo theo cũng bay tới.
Lít nha lít nhít thanh kiếm phảng phất như cá diếc sang sông, từ giữa không trung bay tới, số lượng chí ít một vạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.