Chương trước
Chương sau
Người dự thi xông qua vòng thứ nhất theo thứ tự tiến vào truyền tống trận.
Rất nhanh, bọn họ bị truyền tống đến một sơn lâm to lớn, bên trong tối tăm ẩm ướt, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng hung thú gào thét, khiến người ta rùng mình.
- Đây là?
- Hắc Sâm Lâm?
Cường giả ngoại giới thấy cảnh tượng trong màn sáng không khỏi giật mình kinh ngạc.
Hắc Sâm Lâm cách Tổ Long Thành năm trăm dặm.
Nơi đó là thiên đường của hung thú, nghe nói chỗ sâu nhất có hung thú có thể so với Hoàng Cấp!
- Không ngờ tràng cảnh vòng đại hỗn chiến ở Hắc Sâm Lâm!
- Như thế mà nói, bọn họ không chỉ phải đối mặt với người cạnh tranh, mà còn phải đối mặt với hung thú cường đại!
- Long Hoàng thiết lập vòng này rất cường hãn.
Mọi người nghị luận.
Thành chủ các quận bắt đầu lo lắng, nếu như thiên tài nhà mình gặp được lục phẩm hung thú, chỉ sợ phải ngã ngã xuống.
- Không nghĩ tới Hắc Sâm Lâm, cái này có chút phiền phức.
Vẻ mặt Hôn Nha đạo nhân nghiêm túc, hắn từng đi qua Hắc Sâm Lâm, tứ ngủ phẩm hung thú bên trong cơ hồ đi đầy đất.
- Phiền phức cái rắm.
Tứ Hải Kiếm Đế cười rộ lên.
Các lộ Thành chủ và tông môn thế lực đều đang lo lắng cho thiên tài nhà mình, chỉ có hắn bảo trì bình tĩnh. Bởi vì, đồ nhi mình từng rèn luyện tại nơi có hung thú càng kinh khủng hơn Hắc Sâm Lâm nhiều.
Coi như đụng phải hung thú lục phẩm, cũng có năng lực đào thoát!
Trong hắc sâm lâm.
Rất nhiều người dự thi vừa mới bị truyền tới, đã kinh động vài đầu ngũ phẩm hung thú du đãng trong đây, chúng phát ra tiếng rống giận dữ, chợt lao đến chém giết.
Các tuổi trẻ tuấn kiệt vừa mới nhìn thấy hung thú lao đến, sau khi hoảng hốt ngắn ngủi, nhao nhao bạo phát tu vi xông lên.
Một thiên tài đứng đầu quận có thể thông qua vòng thứ nhất, dù thực lực hay tâm tính cũng đều xuất chúng.
Rất nhanh.
Vài đầu hung thú ngũ phẩm sơ cấp đã bị chém giết, sau khi giết chúng còn thu được hai khỏa ngũ phẩm tinh hạch, cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn.
- Những người dự thi!
Đột nhiên, thanh âm Long Hoàng truyền đến:
- Địa phương các ngươi hiện tại tên Hắc Sâm Lâm, bên trong có đầy hung thú cường đại.
- Thậm chí, có hung thú ngang với Hoàng Cấp, trong bảy ngày này, nguy hiểm các ngươi gặp được không chỉ đến từ đối thủ mà còn có hung thú!
- Mẹ ơi?
- Quá hố rồi!
Nhiều thiên tài sụp đổ.
Cùng người đấu đá đã rất mệt mỏi, còn muốn giao tranh với hung thú, thậm chí có thể dụng được Hoàng Cấp, không phải muốn chết?
Thực lực người dự thi đều ở mức Vũ Vương, sao có thể chống cự được hung thú so với vũ Hoàng.
- Trong núi rừng có mấy cường giả Hoàng Cấp của Tổ Long Thành ta, nếu như gặp phải nguy cơ sinh tử, chỉ cần hô to bỏ quyền.
Thanh âm Long Hoàng lần nữa truyền đến.
Bỏ quyền?
Nhiều thiên tài khinh thường.
Bọn họ đều là thiên kiêu một quận, đều có ngạo khí.
Long Hoàng hơi ngưng lại, nghiêm nghị nói:
- Thi đấu thiên tài, vòng thứ hai, chính thức bắt đầu!
Rống!
Tiếng nói vừa mới kết thúc, tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên.
Ầm ầm!
Đột nhiên khắp nơi run rẩy lên.
Cùng lúc đó.
Nhiều thiên tài sợ hãi.
Bởi vì nơi xa, một Trận Pháp lưu quang biến mất, hiện ra một đầu Long Thú kim sắc, thân thể cao tới 20 trượng, tướng mạo hung tàn, bộc lộ ra khí tức khiến người ta áp lực.
- Hoàng Kim Bá Vương Long!
Vô số cường giả ngoại giới hiện ra thần sắc kinh hãi.
Đầu hung thú này đạt tới lục phẩm, thực lực không kém Vũ Hoàng sơ kỳ!
Sắc mặt đám Thành chủ tái xanh.
Âm thanh Long Hoàng vừa kết thúc, đầu Bá Vương Long có thể so với Vũ Hoàng đã xuất hiện, rõ ràng do hắn cố ý thả ra!
- Oanh!
Ầm ầm!
Hoàng Kim Bá Vương Long nện bước chân mạnh mẽ, núi đá cùng cây cối bị giẫm nát, mà nó tựa hồ như bị trận pháp vây khốn quá lâu, lúc này thoát khốn nên hai mắt to lớn tràn ngập lửa giận.
- Chạy mau!
- Đừng để nó phát hiện!
Các thiên tài dự thi vào thời khắc này không chủ động công kϊƈɦ người cạnh tranh mà chạy trốn. Dù sao, nếu bị con thú này bắt được, tuyệt phải chết không nghi ngờ.
Hoàng Kim Bá Vương Long tuy có thể so với Vũ Hoàng sơ kỳ, nhưng có nhược điểm, chính là thể trạng to lớn, hành động chậm chạp, như thế tạo cơ hội cho người dự thi tránh né.
Nếu như đổi lại hung thú lục phẩm chuyên về tốc độ, cũng không cần thi đấu nữa nữa chờ bị nuốt thôi.
Đương nhiên.
Ba trăm tám mươi người dự thi đối mặt không chỉ có Hoàng Kim Bá Vương Long, còn có hung thú tứ ngủ phẩm tiềm phục.
Trận đấu bắt đầu không bao lâu.
Lần lượt có võ giả bị hung thú cao phẩm đánh lén, mà một bên trốn tránh Hoàng Kim Bá Vương Long, một bên đề phòng hung thú, điều này để bọn hắn có chút luống cuống tay chân.
Người khác đều đề phòng, trốn tránh hung thú, có một người lại đang chủ động tìm hung thú giết.
Không cần hỏi.
Vân Phi Dương nhà ta chứ ai!
- A a!
Giữa rừng núi truyền đến tiếng kêu thảm thiết của La Mục, chỉ thấy hắn bị Vân Phi Dương nắm lấy, dùng lực vung vẩy, đụng một đầu ngũ phẩm hung thú bay ra ngoài.
Gia hỏa đáng thương nghĩ rằng giả hôn mê thì có thể ôm bắp đùi Vân Phi Dương qua vòng thứ hai, kết quả lại trở thành một thanh vũ khí không gì không phá.
Xoát!
Vân Phi Dương lăng không bay lên, cầm La Mục như đao, từ trêи cao bổ xuống, đối phương còn truyền đến tiếng thét chói tai kinh dị.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn.
Hung thú ngũ phẩm bị La Mục nện thành thịt nát, tuôn ra một khỏa ngũ phẩm tinh hạch.
- Cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương khiêng La Mục trêи vai, vung tay thu tinh hạch vào không gian giới chỉ.
Không nghĩ tới tham gia thi đấu thiên tài còn có thể thuận tay kiếm chút tinh hạch.
Hai Lâm Chỉ Khê dùng ánh mắt đồng tình nhìn La Mục đang choáng váng đầu óc.
Ngoại giới.
Màn sáng cự đại chia làm rất nhiều tiểu hình ảnh, bao trùm Hắc Sâm Lâm.
Võ giả xem chiến nhìn thấy hình ảnh chỗ Vân Phi Dương, khi họ thấy cảnh vừa rồi thì không khỏi há to mồm.
Mẹ ơi.
Bắt người làm vũ khí, mạnh như vậy?
Mà.
Thân thể gia hỏa gọi La Mục kia quá mạnh rồi, trực tiếp oanh ngũ phẩm hung thú thành thịt nát, mà một chút vết thương cũng không có?
Đông Lăng thành.
Khóe miệng mấy người Lâm Nhược Hiên co giật.
Bất quá, nghĩ đến gia hỏa vô liêm sỉ như Vân Phi Dương thì làm ra việc như thế cũng rất bình thường!
Nhưng vào lúc này.
Vân Phi Dương khiên La Mục bay lên, bày ra gương mặt đẹp trai, trái xem phải xem, lẩm bẩm:
- A, nơi này ẩn giấu trận pháp truyền tống hình ảnh, chẳng lẽ rất nhiều người đều đang nhìn mình?
Mà khuôn mặt hắn hiện tại chiếm hết màn sáng, trong nháy mắt hấp dẫn mọi người.
Trận pháp không chỉ truyền hình ảnh, còn có thể truyền ra thanh âm, người ngoại giới đều nghe thấy lời Vân Phi Dương tự nói.
Há lại chỉ có rất nhiều!
Cơ hồ người toàn bộ đại lục đều đang nhìn ngươi đó!
- Khụ khụ.
Vân Phi Dương thấm giọng cười nói:
- Oanh Oanh, muội có thể nghe được ta nói chuyện không?
Mục Oanh thân ở Đông Lăng thành, hai tay nắm chặt, vui vẻ đáp.
- Vân đại ca, muội nghe được.
- Ây.
Vân Phi Dương lui lại hai bước, một tay giơ La Mục, một tay hất mái tóc, nói:
- Các cô nương xinh đẹp, các nàng nếu có ai thích ta, muốn gả cho ta thì có thể đi Thiết Cốt Thành Đông Lăng Quận tìm ta, nhớ kỹ, ta tên Vân Phi Dương!
Võ giả toàn bộ đại lục nghe hắn nói thế xém chút thổ huyết tập thể.
Tên này quá không biết xấu hổ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.