Chương trước
Chương sau
Thiết Huyết tiên phong đoàn đang tăng cường quân bị.
Bây giờ, nhân số đoàn tiên phong đã đạt 500 người, dựa theo tình thế hiện giờ chỉ sợ sẽ sớm trở thành Tiên Phong Doanh.
Giờ phút này.
Mọi người đang sắp hàng chỉnh tề tại quảng trường, ánh mắt lóe ra sùng bái nóng rực, bởi vì Vân Phi Dương đang đứng phía trước bọn họ!
- Đại ca.
Diệp Nam Tu nói:
- Binh lính Đội tiên phong đều đến đủ, tổng cộng một trăm hai mươi Vũ Sư, ba trăm tám mươi Vũ Đồ.
- Ừm.
Vân Phi Dương nói:
- Phát xuống đi.
- Được.
Diệp Nam Tu cùng ba người Hắc Mao, phát ba trăm tám mươi khỏa Vũ Sư Đan theo thứ tự cho binh lính tu vi Vũ Đồ.
- Diệp Tướng quân, đây là?
Một binh lính nhịn không được dò hỏi.
Diệp Nam Tu nói:
- Đây là Vũ Sư Đan, là Vân thành chủ thưởng cho các ngươi.
- A?
Các binh sĩ xém chút té xuống đất, bọn họ cầm viên đan mà trong lòng chấn kinh, viên đan dược này có thể trực tiếp đề bạt Vũ Sư, giá trị 4000 vạn đấy?
Mẹ ta ơi.
Bọn hắn đứng không vững, đan dược có chút phỏng tay a!
- Ăn vào.
Diệp Nam Tu hô.
Binh lính nhao nhao nuốt xuống.
Một lúc sau, toàn bộ giáo trường bộc phát ra khí tức cuồng bạo.
Hơn ba trăm người cơ hồ cùng lúc đột phá đến Vũ Sư, thậm chí có người còn đột phá đến Vũ Sư trung kỳ, hậu kỳ!
Vũ Sư Đan phổ thông, sau khi ăn vào dù Vũ Đồ sơ kỳ hay hậu kỳ, tu vi đều sẽ tăng lên đến Vũ Sư sơ kỳ, binh lính ăn vào lại là loại Vũ Sư đan hoàn mỹ, hiệu quả tất nhiên sẽ mạnh hơn bình thường!
Nháy mắt.
Hơn ba trăm Vũ Đồ tấn thăng đến Vũ Sư nếu như truyền đi sẽ gây nên oanh động to lớn!
Vân Phi Dương nói:
- Các ngươi là tinh nhuệ của Thiết Cốt Thành, đừng để ta thất vọng.
- Xoát!
Binh lính Thiết Huyết tiên phong đoàn hành lễ, cùng quát to.
- Không để người thất xọng!
Âm thanh chấn động Thiết Cốt Thành.
Toàn bộ tu vi binh lính của đội tiên phong đạt tới Vũ Sư, Vân Phi Dương lại phát bốn trăm Bạo Liệt Nỗ do Lý Cửu Nhất nghiên cứu ra cho bọn hắn.
Cái này quá quý trọng.
Phải biết, Bạo Liệt Nỗ vừa mới chế tạo này, gần như đều phải dùng tam phẩm tinh hạch khu động, thậm chí cả thân nỏ và dây nỏ đều dùng xương cốt tam phẩm hung thú tạo thành.
Theo Lý Cửu Nhất, Bạo Liệt Nỗ mới này là vũ khí tam phẩm.
Bốn trăm Vũ Sư phối hợp bốn trăm Bạo Liệt Nỗ tam phẩm bạo phát ra lực chiến đấu có thể so với Vũ Tông.
Mà điều này mới được đáng được gọi là tinh nhuệ.
Ngày thứ hai.
Thần Thần và Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ rời Thiết Cốt Thành ra ngoài thu hoạch Linh Hạch cũng trở về, lần này chúng nó rời đi một tháng, mang đến không ít tinh hạch.
Bất quá khi biết được tin tức Thiết Cốt Thành bị chín quận tiến công, Thần Thần nhào vào trong ngực Vân Phi Dương tự trách.
- A Nông, đều do Thần Thần không tốt, không nên ra ngoài.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương an ủi nàng.
Hắn biết tiểu nha đầu vào núi săn bắn bởi vì mình căn dặn trước khi đi.
- A Nông!
Thần Thần nói:
- Đi theo ta.
Ngoài thành.
Vân Phi Dương ngốc trệ, bởi vì giữa rừng núi phía xa, một đám hổ thú thân thể hùng vĩ yên tĩnh nằm rạp trêи mặt đất, số lượng đạt tới 500 đầu!
Thần Thần nói:
- A Nông, đây là bầy hổ tam phẩm Thiết Đao Hổ Đại Bạch hàng phục.
- Rống!
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ ngửa đầu ưỡn ngực tại thành tường, thân là hổ thú Phong hệ cực kỳ hiếm thấy, bên trong đồng loại cũng là Vương giả huyết thống cao quý cho nên việc này với nó cũng không đáng kể gì cả.
- Không tệ, không tệ.
Vân Phi Dương cười nói.
- Phối hợp đội tiên phong, thực lực sẽ càng mạnh mẽ.
Vài ngày sau, ngoài thành.
Bốn trăm binh lính Thiết Huyết tiên phong đoàn tập kết, Võ giả nội thành nhận được thân phận cư dân rung động. Bởi vì, bọn họ nhìn thấy binh lính Thiết Huyết đội đang cưỡi không phải chiến mã, mà là hổ thú tam phẩm cường đại mặc giáp hùng vĩ.
- Binh lính đội tiên phong quá mạnh.
- Tu vi bọn họ đều đạt đến Vũ Sư, trêи lưng treo Bạo Liệt Nỗ cũng không phải vũ khí phổ thông nha!
Mọi người không ngừng hâm mộ.
Phía sau Thiết Huyết tiên phong đoàn có bốn ngàn binh lính đứng thành bốn phương trận, đều được phân phối Bạo Liệt Nỗ mới nhất, hoặc trang bị Hổ Uy pháo mới nhất.
Đằng sau nữa là 40 ngàn đại quân.
Hiển nhiên.
Muốn xuất chinh.
Xoát.
Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ, từ nội thành nhảy ra, rơi vào phía trước nói:
- Cha vợ, chờ tiểu tế khải hoàn trở về!
Nói quát:
- Xuất phát!
Ầm ầm!
Bách tính cùng Võ giả trong thành đưa mắt nhìn đại quân trùng trùng điệp điệp hướng đến Thiên Vũ Thành, Từ Phàm nâng Lâm Nhược Hiên đứng tại thành lâu lo lắng.
Tuy hắn biết nửa tháng gần đây Vân Phi Dương phát triển mạnh quân bị, nhưng chỉ phái ra hơn bốn vạn binh lực, có phải quá ít?
Thiên Vũ Thành, phủ Thành chủ.
Sắc mặt Mạc Dư Sanh suy yếu ngồi trong phòng nghị sự, La Mục bạo phát Thần lực, đánh hắn thành trọng thương, mà lúc này cũng đã qua nửa tháng, hắn đã khôi phục một ít.
Nhưng.
Giờ phút này, hai tay hắn run rẩy, mấy tên tướng quân đứng phía dưới cũng ai thở dài, bởi vì mấy ngày ngắn ngủi, 40 ngàn đại quân Đông Lăng Quận, đã công phá bốn tòa thành trì, thế bất khả đáng.
- Báo!
Vào lúc này, một binh lính vội vàng đến kinh hoảng nói:
- Thành chủ, Nhật Tinh Thành thất thủ!
Mạc Dư Sanh co quắp trêи ghế, vô lực nói:
- Lại thất thủ một tòa!
- Thành chủ!
Nhưng vào lúc này, một Tướng quân chân thành nói:
- Vân Phi Dương công phá những thành trì đều là lãnh địa Đông Lăng Quận trước đây, không bằng chúng ta trả tất cả cho bọn hắn để cầu hòa!
Mạc Dư Sanh khổ sở nói:
- Chỉ có thể như thế.
Liên minh chín quận không thể công phá Thiết Cốt Thành, hắn biết Đông Lăng Quận quật khởi thế bất khả đáng, bây giờ chỉ có thể đi cầu hòa.
Mạc Dư Sanh hối hận vạn phần, hắn không nên xuất binh tiến công Thiết Cốt Thành, nếu không, làm thế nào có thể rơi vào tình trạng như hiện nay này.
Nhưng vào lúc này.
Một binh lính vội chạy vào, bi tráng nói:
- Thành chủ, Củ Cát thành thất thủ!
Mạc Dư Sanh kinh hãi.
Mấy tên Tướng quân cũng mộng.
Củ Cát thành là thành trì quân sự trọng yếu nhất Thiên Vũ Quận, ý nghĩa chiến lược như Thiết Cốt Thành, bây giờ cũng bị công phá.
- Xong.
Mạc Dư Sanh bất lực ngồi xuống, nói:
- Vân Phi Dương công chiếm Củ Cát thành, hiển nhiên không phải thu hồi đất mất, hắn đang quy mô tiến công Thiên Vũ Quận ta!
- Thành chủ.
Một tên Tướng quân nói:
- Cầu viện đi thôi.
Mạc Dư Sanh đắng chát không thôi, Quận khác có thể phái binh trợ giúp giờ này hay không?
Lúc này, lại có binh lính đến báo.
- Đại quân Đông Lăng Quận công chiếm Củ Cát thành xong, hướng đến Mi Sơn Quận!
- Có ý tứ gì?
Rất nhiều Tướng quân không hiểu nổi.
Phải biết, công chiếm Củ Cát thành của mình chẳng khác nào chiếm cứ vị trí hiểm yếu, có thể tiến quân thần tốc, tại sao Vân Phi Dương lại xua binh lên phía bắc, đi công kϊƈɦ Mi Sơn Quận?
- Hừ.
Một tên Tướng quân cười lạnh nói:
- Theo ta thấy, Vân Phi Dương cũng chỉ ỷ vào quân bị tinh xảo, hoàn toàn không có năng lực lĩnh quân.
Mọi người gật đầu.
40 ngàn đại quân Đông Lăng Quận mạnh vì dựa vào việc bất ngờ tấn công mấy thành liên tiếp, nhưng nếu như không có tướng soái thống lĩnh xuất sắc, cũng cũng không có gì e ngại.
- Hiểu như vậy thì sai.
Bên ngoài đi tới một lão giả, hắn chắp tay với Mạc Dư Sanh, nói:
- Thành chủ đại nhân, Vân Phi Dương lần này muốn Thiên Vũ Quận nhìn hắn như thế nào công phá tám Quận khác!
Mạc Dư Sanh như nhìn thấy cứu tinh, nói:
- Đoan Mộc lão tướng quân!
Người này tên Đoan Mộc Nghiễm, gia chủ Đoan Mộc gia, là nhân vật linh hồn trong quân Thiên Vũ Quận.
Đoan Mộc Nghiễm nói:
- Thành chủ, mời giao quyền Tướng quân cho tôn nữ ta, để nàng lãnh binh chống cự Đông Lăng Quận.
Một nữ tử mặc khải giáp tinh xảo từ bên ngoài đi tới, nàng rất tuyệt mỹ, hai đầu lông mày bộc lộ cỗ tư thế hiên ngang.
Nếu như Vân Phi Dương nhìn thấy, nhất định sẽ quen, bởi vì nữ nhân này chính là Đoan Mộc Lệ Hoa từng bị hắn đùa giỡn trong rừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.