Vũ Vương cường giả không thể tham dự chiến tranh thế tục, nhưng La Mục điểm danh khiêu chiến thì không cần cự tuyệt.
Cho nên.
Tên Vũ Vương kia bay ra, lơ lửng trêи thượng không.
La Mục thả người nhảy xuống, cầm thương, đứng cách hắn hơn mười trượng.
Ngàn tên Vũ Tông dừng lại, bên Thiết Cốt Thành cũng thu nỏ, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú về phía hai người.
Lâm Nhược Hiên vẫn im lặng.
Tu vi rõ ràng chỉ đến Vũ Tông, tại sao khiêu chiến Vũ Vương, không phải muốn chết à?
"Hắc hắc."
Diệp Nam Tu đứng trêи tường thành, cười nói:
- Tên La Mục này thật không sửa được bệnh trang bức này.
Hắc Mao cười nói:
- Từ khi Phi Dương ca rời đi, không ai có thể trị được hắn.
- Đúng đó.
Khúc Vãn Ca bụm mặt, ai oán nói:
- Ta hôm qua còn bị hắn đánh một trận, còn tiểu tử em vợ tương lai của Phi Dương ca, Lương Nhân bị hắn ngược không dám ra khỏi Lương phủ kìa.
Quý Thủy Tam Ưng trong hai năm này, tướng mạo và dáng người đều có biến hóa, một mực huấn luyện trong quân doanh, cả người tràn ngập Dương Cương chi khí của nam nhân.
Còn về tu vi, đều đạt đến Vũ Sư đỉnh phong.
Nói thật.
Lấy tư chất bọn họ, trong hai năm rưỡi từ Vũ Sư sơ kỳ đột phá đến đỉnh phong, thật không dễ dàng.
Đổi lại mấy năm trước, bọn hắn quả thực không dám nghĩ mình có thể làm đến bước này.
- Tu ca, La Mục không sao chứ?
Hắc Mao có chút lo lắng hỏi.
Diệp Nam Tu còn cười nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651830/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.