Chương trước
Chương sau
Lương Âm mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đi, vì nàng hi vọng ba năm sau, mình sẽ mạnh hơn, không bị nam nhân kia bỏ lại quá xa.
Vân Phi Dương đứng trước cửa thành.
Dù bóng dáng sớm đã biến mất, hắn vẫn không rời đi, trong khoảng thời gian này, ba nữ nhân hắn thích lần lượt rời đi, để hắn ảm đạm thương tâm.
Qua khá lâu.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ca thán một tiếng.
- Cũng không phải vĩnh biệt, ba năm chẳng mấy chốc sẽ qua.
Hô.
Hắn hít sâu một hơi nói.
- Mình cũng phải tu luyện thật tốt.
Nói xong quay người vào Thiết Cốt Thành.
Hai ngày sau.
Vân Phi Dương không quản lý Thiết Cốt Thành, hắn giao toàn bộ sự việc cho Từ Phàm cùng Tương Cần, cũng dặn ngay khi Lương gia di chuyển tới thì phải dàn xếp tốt.
Khu vực phía nam Thiết Cốt Thành, đình viện hoàn toàn yên tĩnh, nơi này là cấm khu, bởi vì, trong sân ngưng tụ khí độc nồng đậm, bất kỳ người nào tiến vào đều sẽ bị trúng độc.
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương không đẩy cửa vào, chỉ đứng bên ngoài, nói vọng vào.
- Ba năm sau, hi vọng ngươi có thể luyện chế ra độc dược có thể hạ độc được ta.
Lăng Sa La đứng trong phòng, nắm chặt bình thuốc, lãnh đạm đáp.
- Ta sẽ làm được.
Bên ngoài không truyền đến thanh âm, nàng vội vàng chạy ra, đã thấy bên ngoài trống rỗng, nam nhân kia đã đi.
Tâm Lăng Sa La cảm thấy hơi đau.
Phân viện Quý Thủy Đường Đông Lăng học phủ, Vân Phi Dương đứng ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Bảo Lỵ đang giảng giải kiến thức võ đạo cho học sinh mới lên cấp, đột nhiên phát hiện Vân Phi Dương.
Rừng cây vắng vẻ.
Vân Phi Dương nói:
- Lão sư, ta phải đi rồi.
Bảo Lỵ nhìn hắn, cười nói:
- Ba năm sau, ngươi sẽ mạnh cỡ nào, lão sư rất chờ mong.
- Sẽ không cô phụ lão sư.
Vân Phi Dương cười rộ lên, ba năm, hắn có tự tin sẽ trở nên càng mạnh hơn.
- Lão đại.
Trong quân doanh, ba người Diệp Nam Tu nước mắt rơi như mưa, khóc rất thương tâm, bọn họ không nỡ để Vân Phi Dương rời đi.
- Khóc cọng lông à.
Vân Phi Dương gõ đầu bọn hắn:
- Ta muốn đi lịch luyện, không phải đi chết, cười rộ lên cho ta.
- A haha!
Ba người mặc kệ nước mắt, cười ha hả.
- Này mới đúng…
Ánh mắt Vân Phi Dương nhìn về phía trước tường thành, La Mục yên lặng đứng đó, nói:
- Tiểu tử, sau khi ta đi, đừng quên tu luyện.
- Cắt.
La Mục nói:
- Thiên tài như ta còn cần tu luyện?
Bành
Vân Phi Dương đạp hắn bay ra ngoài, lạnh lùng nói:
- Ba năm sau, nếu ngươi không trưởng thành đến mức độ ta hài lòng thì chờ chết đi.
- Đã hiểu!
La Mục ngã trêи mặt đất, khóe miệng co giật đáp.
Ngày đó ban đêm.
Vân Phi Dương rời khỏi Thiết Cốt Thành, mặc dù không muốn kinh động người khác, nhưng khi hắn theo Tứ Hải Kiếm Đế bước ra khỏi thành, rất nhiều người đều chú ý tới.
- A Nông, ta đợi ngươi tại Thiết Cốt Thành.
Thần Thần hóa la lỵ, cưỡi Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ đứng trêи thành lầu vì hắn tiễn đưa.
Lăng Sa La núp trong bóng tối, nhìn bóng lưng ấy đi xa, con ngươi xẹt qua vẻ phức tạp rồi rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu.
- Tiểu gia hỏa, gặp lại.
Bảo Lỵ nhẹ giọng nỉ non.
Nàng có thể nghĩ đến ba năm sau khi Vân Phi Dương trở về, đã không còn là thiếu niên nữa, mà trở thành một nam nhân chân chính.
Ô ô…
Diệp Nam Tu ba người khóc rống lên.
Ánh mắt La Mục hiện ra nghiêm túc, nói:
- Vân Phi Dương, ba năm sau, ta sẽ cho ngươi biết thực lực của La Mục ta!
- A di đà phật.
Pháp Tể xếp bằng trong sân, Linh Niệm đưa mắt nhìn Vân Phi Dương rời đi, trong lòng nói:
- Thí chủ, ngươi nói không giữ lời, còn chưa dãn ta đi nhìn yếm nữ hài đây.
Trong một cái sân khác.
Vân Hoa nhẹ giọng nghẹn ngào, nói:
- Ca, Vân Phi Dương đi rồi, ta còn chưa kịp nói chuyện với hắn nữa.
- Hừ.
Vân Lịch lãnh đạm lên tiếng.
- Yên tâm đi muội muội, ca ca sẽ dùng thực lực chiến thắng hắn, ba năm sau sẽ tổ chức hôn sự cho các ngươi.
Một đêm này.
Rất nhiều người thương tâm, rất nhiều người không muốn.
Mà Vân Phi Dương trêи đường thông hướng ngoại giới, trong lòng thầm nói.
- Tạm biệt, Đông Lăng Quận.
Nửa tháng sau.
Một vách núi cheo leo sâu không thấy đáy.
Vân Phi Dương theo Tứ Hải Kiếm Đế tới đây, hắn nhìn xuống dưới, thấy hắc ám vô biên thấu phát khí tức quỷ dị.
- Nhảy xuống đi
Hầu Tam thản nhiên nói.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Sư tôn, bằng vào tu vi ta hiện tại, sẽ không nát chứ?
- Chắc không.
- Vậy thì tốt rồi.
- Có thể ngã đến bán sống bán chết.
- A?
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Ta nghĩ nên tìm đường tắt đi xuống.
- Nói nhảm nhiều như vậy, đi xuống cho ta!
Bành!
Hầu Tam đá nhẹ trêи ʍôиɠ Vân Phi Dương.
A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền từ vách núi.
Bên dưới vách núi là một mảnh cốc rất lớn, bên trong núi rừng nguyên thủy tối tăm, dùng lời Tứ Hải Kiếm Đế mà nói, bên trong hung thú trải rộng, là khu vực Võ giả lịch luyện tốt nhất.
Nơi này thật không tệ nhưng đó đối với cường giả Vũ Vương trở lên cơ. bởi vì hung thú nơi này thấp nhất cũng đến ngũ phẩm!
Vân Phi Dương ngã xuống, thương thế còn chưa lành đã bị kéo vào núi rừng, bắt đầu lịch luyện, gặp con hung thú thứ nhất có tu vi ngũ phẩm.
Nói cách khác, hung thú ngang Vũ Vương!
Đổi lại trước kia, Vân Phi Dương sẽ thi triển cấm thuật thì sẽ nhẹ nhõm giải quyết nó.
Nhưng Tứ Hải Kiếm Đế nói:
- Cấm thuật chỉ là một loại kỹ năng phụ trợ, Võ giả chân chính phải dựa vào thực lực bản thân.
Còn cần hắn nói hả.
Vân Phi Dương tự nhiên hiểu rõ đạo lý này, cho nên không thi triển cấm thuật, thậm chí cũng không vận dụng vũ kỹ, bắt đầu cùng ngũ phẩm hung thú sáp lá cà đánh nhau.
Rất nhanh.
Hắn chuồn đi.
Không có cấm thuật cùng vũ kỹ, dù Vũ Vương cũng đánh không lại ngũ phẩm hung thú!
Nhưng.
Để hắn sụp đổ là.
Hầu Tam lại dẫn tới thêm vài đầu ngũ phẩm hung thú, nói để hắn trong nguy hiểm kϊƈɦ phát tiềm năng, thuận tiện tu luyện tốc độ.
Đại gia ngươi!
Vân Phi Dương giẫm thân pháp, một đường phi nước đại, trong lòng tức miệng mắng to:
- Kϊƈɦ phát tiềm năng cũng không thể kϊƈɦ phát như thế, sơ sẩy sẽ chết người a!
Tuy oán trách, nhưng vẫn liều mạng chạy trốn.
Rất không may.
Chạy một lúc lâu sau đã bị vài đầu ngũ phẩm hung thú hung tàn ngăn chặn.
Thời khắc mắt thấy phải mất mạng, Tứ Hải Kiếm Đế xuất thủ giải cứu, cười nói:
- Đồ nhi, ngày hôm nay tu luyện dã ngoại kết thúc.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hầu Tam cười nói:
- Tiếp đó, chúng ta tu luyện kiếm đạo.
Một chỗ đất trống.
Vân Phi Dương cầm một cây gậy trúc, hai con ngươi bị miếng vải đen bịt kín.
Xoát
Đột nhiên, một đạo hàn quang bay tới.
Lỗ tai Vân Phi Dương khẽ động, gậy trúc bổ ra, chém lá trúc bay tới thành hai nửa, khóe miệng lộ mỉm cười.
Xoát xoát!
Lại có mấy đạo hàn quang bay tới.
Vù vù!
Vân Phi Dương liên tục bổ mấy kiếm, trảm rơi tất cả.
Hầu Tam đứng trêи tàng cây, cười nói:
- Đồ nhi, tiếp theo ta sẽ dùng tu vi Vũ Hoàng công kϊƈɦ ngươi.
- A?
Xoát xoát!
10 đạo hàn quang bay tới, tốc độ nhanh đến nghe không được.
Linh Niệm Vân Phi Dương rất mạnh, nhưng mới có trình độ Vũ Vương đỉnh phong, không thể bắt được tốc độ lá rơi so với Vũ Hoàng, cuối cùng bị đánh lên người.
- Đáng giận.
Hắn xoa xoa ngực, không chịu thua nói:
- Lại đến!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.