Lương Âm mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đi, vì nàng hi vọng ba năm sau, mình sẽ mạnh hơn, không bị nam nhân kia bỏ lại quá xa.
Vân Phi Dương đứng trước cửa thành.
Dù bóng dáng sớm đã biến mất, hắn vẫn không rời đi, trong khoảng thời gian này, ba nữ nhân hắn thích lần lượt rời đi, để hắn ảm đạm thương tâm.
Qua khá lâu.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ca thán một tiếng.
- Cũng không phải vĩnh biệt, ba năm chẳng mấy chốc sẽ qua.
Hô.
Hắn hít sâu một hơi nói.
- Mình cũng phải tu luyện thật tốt.
Nói xong quay người vào Thiết Cốt Thành.
Hai ngày sau.
Vân Phi Dương không quản lý Thiết Cốt Thành, hắn giao toàn bộ sự việc cho Từ Phàm cùng Tương Cần, cũng dặn ngay khi Lương gia di chuyển tới thì phải dàn xếp tốt.
Khu vực phía nam Thiết Cốt Thành, đình viện hoàn toàn yên tĩnh, nơi này là cấm khu, bởi vì, trong sân ngưng tụ khí độc nồng đậm, bất kỳ người nào tiến vào đều sẽ bị trúng độc.
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương không đẩy cửa vào, chỉ đứng bên ngoài, nói vọng vào.
- Ba năm sau, hi vọng ngươi có thể luyện chế ra độc dược có thể hạ độc được ta.
Lăng Sa La đứng trong phòng, nắm chặt bình thuốc, lãnh đạm đáp.
- Ta sẽ làm được.
Bên ngoài không truyền đến thanh âm, nàng vội vàng chạy ra, đã thấy bên ngoài trống rỗng, nam nhân kia đã đi.
Tâm Lăng Sa La cảm thấy hơi đau.
Phân viện Quý Thủy Đường Đông Lăng học phủ, Vân Phi Dương đứng ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651822/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.