Vân Phi Dương đưa Lâm Chỉ Khê ra khỏi thành.
Ở phía xa, Tái Mẫu Đơn yên tĩnh đừng chờ.
Lâm Nhược Hiên vì cho tiểu nam nữ cơ hội đơn độc ở chung nên cũng không tiễn đưa, mà chỉ đứng trong thành, đưa mắt nhìn lên trời, cả người như già nua đi rất nhiều.
Hắn chỉ có một đứa con gái.
Mặc dù vừa mới nhận không bao lâu, mặc dù không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân, khiến nàng oán giận, nhưng ly biệt chung quy rất khổ, sẽ đau lòng.
Vân Phi Dương ngừng trước cửa thành.
Hắn ôn nhu nói:
- Băng Phong Cốc khẳng định rất lạnh, chú ý mang nhiều y phục giữ ấm, đừng bị cảm lạnh.
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Tu luyện đừng quá khắc khổ, kết hợp khổ nhàn mới trọng yếu nhất.
Đối đãi nữ nhân mình thích, hắn tỉ mỉ chu đáo.
Nếu như đổi lại Mục Oanh hoặc Lương Âm, sớm đã cảm động muốn khóc, nhưng Lâm Chỉ Khê nắm giữ Băng Thanh Ngọc Khiết Thể hiếm thấy, trêи mặt như bao trùm băng sơn lâu năm không thay đổi, tâm tình không có bất cứ ba động gì.
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
- Ta đi đây.
Cảm động?
Chỉ có tự tâm Lâm Chỉ Khê rõ ràng.
Bóng lưng như tiên nữ thánh khiết dần dần đi xa.
Vân Phi Dương đột nhiên quát lớn:
- Lâm Chỉ Khê, nàng còn thiếu ta một lễ đính hôn, đừng quên!
Lâm Chỉ Khê hơi ngừng chân, nói:
- Chỉ cần ba năm sau, ngươi có thể chiến thắng ta.
Chiến thắng ngươi?
Chuyện này có khó gì?
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651813/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.