Vi Quân Giải Ưu Lâu.
Cái tên này rất không tệ, trong mắt người thường rất có ý thơ, trong mắt nam nhân lại rất trực tiếp!
Vân Phi Dương là một người trực tiếp!
Cho nên, hắn không kịp chờ đợi đi vào. Nhưng khi hắn mới vừa tiến vào lại ngốc trệ, bời vì phong cách bên trong hoàn toàn không đúng!
Bên trong Vi Quân Giải Ưu Lâu, không có bố trí nữ tử tươi đẹp, chỉ thấy lụa mỏng vờn quanh thanh nhã, không khí phiêu đãng hương thơm thanh đạm, nữ nhân nơi đây không có tận lực đi trêu chọc khách nhân.
Tiếng đàn thanh nhã, chầm chậm lọt vào tai.
Vân Phi Dương tuy lần đầu tiên tiến vào nơi trăng hoa nhưng trong nhận thức của hắn bên trong phải là mỹ nữ như mây, bầu không khí nhiệt tình như lửa mới đúng!
Nhưng nơi đây.
Trong đại lâu không có mỹ nữ, chỉ có tiếng đàn dập dờn!
Những công tử thân phận không tầm thường Đông Lăng thành, ngồi trêи mặt đất, ngón tay khoác lên hai đầu gối, nhẹ nhàng theo tiếng đàn đánh nhịp, còn mẹ nó nhắm mắt lại, gật gù đắc ý, bộ dáng lãnh đạm nhã nhặn.
Một khắc này.
Vân Phi Dương thật hoài nghi, mình có phải đến lộn chỗ?!
- Đại ca.
Thôi Băng Duệ kéo hắn ngồi xuống, cười nói:
- Nghe tiếng đàn mỹ diệu, có thể buông lỏng tâm thần, quên hết mọi thứ ưu sầu.
Vân Phi Dương thấp giọng nói:
- Vi Quân Giải Ưu Lâu này dùng tiếng đàn giải ưu?
- Ừm.
Thôi Băng Duệ nghe tiếng đàn, vui sướиɠ không thôi.
Vân Phi Dương nhìn bộ dáng này của hắn, hận không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651789/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.