Chương trước
Chương sau
Lương Âm chầm chậm mở mắt.
Giờ phút này, nàng không còn là nàng, mà là tàn hồn Tâm Hỏa Chi Thần vẫn luôn ẩn núp giấu sâu trong cơ thể.
Sau khi vị đại Thần này tỉnh lại thì hỏa diễm cường đại đến cực hạn, dung nham trong tuyền khẩu kịch liệt quay cuồng, giống như rất kiêng kị, lại như rất hưng phấn.
Cùng lúc đó.
Một cỗ Thần lực không tính quá mạnh ngưng tụ bốn phía.
Thuộc tính này bộc phát sau khi Tâm Hỏa Chi Thần thức tỉnh, giống như kỳ thi đấu săn thú trước kia, khi Kim Cương Thần bùng nổ.
Cũng may, nơi này là không gian phong bế, nếu như Thần lực xuất hiện bên ngoài thì những võ giả trong Cổ Chiến Trường sẽ bị cổ hơi thở này ăn mòn, sinh ra cảm giác sợ hãi thật lớn.
Thần lực xuất hiện, thành toàn Vân Phi Dương.
Thần Văn trên cánh tay phải của hắn lấp lóe ánh sáng, điên cuồng hấp thu, bổ sung năng lượng!
Nhưng.
Vân Phi Dương cũng không để ý điều này mà lui về phía sau một bước. Hắn biết Tâm Hỏa Chi Thần sẽ giống như Kim Cương Thần, tạm thời điều khiển thân thể Lương Âm, mà lúc này hai mắt nàng lấp lóe hỏa diễm, giống như rất tức giận!
Điều này thật phiền phức.
Kiếp trước trộm Tị Hỏa Thần Châu, nàng chắc rất thống hận mình, nếu như động thủ, mình có thể bị nàng cạo chết!
Nghĩ đến đây, Vân Phi Dương cứng ngắc cười một tiếng, nói:
- Ha ha, đã lâu không gặp.
Rất lâu, khoảng chừng một vạn năm.
Tâm Hỏa Chi Thần lạnh lùng nói:
- Đúng như Trí Tuệ Chi Thần đã đoán, tên vô sỉ như ngươi không chết dễ dàng như vậy.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Trí Tuệ Chi Thần tính toán bản thân không chết?
Hắn tựa như nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi:
- Vì sao Thần Giới lại ngã xuống, trong vòng xoay khổng lồ kia rốt cuộc có cái gì?
Tên này có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, hắn không thể xác định Tâm Hỏa Chi Thần có giống như Kim Cương Thần hay không, nói đi là đi!
- Muốn biết sao?
Tâm Hỏa Chi Thần ngoắc ngoắc tay, cười nói:
- Tới đây, ta cho ngươi biết.
- Ây.
Vân Phi Dương vội vàng lui lại hai bước, nói:
- Tâm Hỏa Chi Thần, ta hiện tại gặp nạn, ngươi cũng chỉ dư lại tàn hồn, ân oán kiếp trước theo gió đi đi.
Hắn cũng không dám đi qua.
Dù sao đây cũng là Tâm Hỏa Chi Thần, tính tình nóng nảy, nói không chừng sẽ trở mặt tại chỗ.
- Đúng vậy.
Lửa giận Tâm Hỏa Chi Thần tiêu tán, chán nản nói:
- Bản Thần chỉ còn lại tàn hồn, năng lực đoạt xá cũng không có, chỉ có thể lấy Thần Cách thành toàn cho phàm nhân, thật không cam lòng.
- Yên tâm đi!
Vân Phi Dương vỗ ngực, nói:
- Chờ ta kích phát hết tàn hồn của các Đại Thần khác sẽ tái tạo lại Thần Giới. Đến lúc đó các người sẽ sống lại.
- Sống không được!
Tâm Hỏa Chi Thần đau thương nói:
- Mệnh số chúng ta đã hết, ai cũng cứu không được.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Hắn cảm giác, nữ nhân này biết rất nhiều!
Tâm Hỏa Chi Thần nói:
- Vân Phi Dương, vô số sinh linh đều ký thác trên thân thể ngươi, hi vọng ngươi không để chúng ta thất vọng.
Không để cho các ngươi thất vọng? Vân Phi Dương cau mày nói:
- Nói vậy có ý gì?
- Muốn biết sao?
Tâm Hỏa Chi Thần cười nói:
- Tìm được tàn hồn của Trí Tuệ Chi Thần, thức tỉnh nàng, ngươi sẽ nhận được câu trả lời ngươi muốn.
Nói xong, ánh mắt nàng u oán nói:
- Ta đi đây.
- Đừng đừng!
Vân Phi Dương vội vàng hô.
Chậm.
Một tia tàn hồn của Tâm Hỏa Chi Thần triệt để dung hợp với Phàm Thân của Lương Âm, như Kim Cương Thần biến mất.
Cuối cùng, trên đời này không còn Tâm Hỏa Chi Thần nữa.
Bịch.
Lương Âm suy yếu ngã trên mặt đất, Tâm Hỏa Thần Giáp cũng dần biến mất, hóa thành một vòng hỏa quang rồi dung nhập vào trong không gian giới chỉ của nàng.
La Mục trải qua hai lần thức tỉnh, trong lúc đó bị Vân Phi Dương ngược chết đi sống lại, lại suýt chút nữa bị Mộ Dung Chiến đùa chết, lúc đó mới thức tỉnh thành công.
Lương Âm thì rất thuận lợi, một lần đã thức tỉnh thành công.
Còn thu hoạch được Thần Giáp của Tâm Hỏa Chi Thần. Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của nàng thì không có cách nào sử dụng. Nhưng đợi đến lúc nàng nhất phi trùng thiên, thực lực tuyệt đối có thể so với đại Thần.
- Đáng giận!
Vân Phi Dương nắm quyền, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Tâm Hỏa Chi Thần rõ ràng biết rất nhiều, lại không chịu lưu lại một chút gì.
Không phải không có.
Chí ít cũng nói đến Trí Tuệ Chi Thần!
Tin tức này hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Thế giới này rộng lớn như thế, vị diện nhiều như thế, có quỷ mới biết người mang theo tàn hồn của Trí Tuệ Chi Thần ở đâu.
- Ai…
Vân Phi Dương tự an ủi mình:
- Bất kể nói thế nào, Lương Âm coi như thức tỉnh thành công, chờ Oanh Oanh thức tỉnh nữa thì ba người đã thức tỉnh thần hồn.
Từ sau khi gặp được sư tôn.
Biết được mười hai người mang theo thần hồn.
Thời gian chưa tới một năm đã lần lượt có hai người thức tỉnh thần hồn, tiến triển này xem như rất tốt.
Vân Phi Dương ôm Lương Âm, nỉ non.
- Đời trước trộm Tị Hỏa Thần Châu của ngươi, lại đánh ngươi một chưởng, nợ này ta dùng đời này trả lại.
Hắn thấy, La Mục và Lương Âm gánh vác tàn hồn không phải ngẫu nhiên!
Trên ý nghĩa mà nói, giống như các đại thần chuyển thế, tuy không kế thừa trí nhớ của họ, nhưng cũng là hình thái kéo dài khác.
Xác thật.
Rất khó nói rõ, La Mục cùng Lương Âm đến cùng là người thừa kế đại thần hay đại thần vốn là bọn họ.
- Khụ khụ.
Đột nhiên, Lương Âm ho nhẹ, chầm chậm mở mắt, nàng như mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh lại thì não bộ rất loạn, trí nhớ chỉ dừng lại sau khi tiến vào hang đá.
- Tỉnh rồi?
- Ta… ta làm sao vậy?
Vân Phi Dương buông nàng ra nói:
- Cảm giác với hỏa diễm có phải nhạy bén hơn không?
Lương Âm khẽ giật mình.
Lúc này nàng mới ý thức được, quanh thân được từng luồng Hỏa thuộc tính bao phủ, dung nham cách đó không xa đang phun trào, tựa như đang kêu gọi mình.
Cảm giác này còn muốn dễ chịu hơn vừa rồi.
Nàng vô ý thức vận chuyển tâm pháp, thuộc tính Hỏa giấu trong sơn động điên cuồng nhập vào thể nội nàng.
- Này…
Lương Âm dại ra.
Bình thường tuy cũng có thể câu thông với Hỏa Linh Lực trong không khí nhưng tốc độ hấp thu đâu có nhanh như vậy. Hiện tại, Linh Lực giống như không phải bị hấp thu mà giống như liều mạng tràn vào thân thể mình vậy.
Vân Phi Dương dựa đầu sát lại, dán vào bên tai nàng, thấp giọng nói:
- Đây là cơ duyên của ngươi, nắm lấy cho thật chắc, không chừng ngày đó sẽ siêu việt hơn ta.
- Cơ duyên?
Lương Âm nghĩ đến cái gì, cả kinh nói:
- Chẳng lẽ ta kế thừa y bát của Tiêu Dao Hoàng?
Ngây thơ như nàng chỉ có thể hiểu như vậy.
Vân Phi Dương nói:
- Không sai.
- A!
Con ngươi Lương Âm lấp lóe vẻ hưng phấn.
Vân Phi Dương nói:
- Cơ duyên Tiêu Dao Hoàng vốn lưu cho ta, giờ nhường cho nàng.
Lời này nói ra tuyệt đối Không Biết Xấu Hổ!
Lương Âm không biết chân tướng nên cho là thật, bởi vì nếu như không phải nhường cho mình thì tại sao mình câu thông với hỏa diễm càng thêm mạnh mẽ!
Nước mắt nàng tràn mi, nức nở nói:
- Ngươi… tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Bởi vì, ngươi là nữ nhân của ta mà.
Xoát.
Lương Âm đột nhiên ôm lấy hắn, chôn đầu nhỏ vào trong ngực hắn, lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói:
- Cái kia…
Lời còn chưa nói xong.
Vân Phi Dương đã ôm nàng lên, nói:
- Đi thôi.
Nói xong, Linh Niệm câu thông với không gian giới chỉ, thu thạch quan vào trong rồi mang theo Lương Âm rời khỏi động phủ, mặt nàng đỏ đến mang tai, nuốt lời muốn nói trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.