Võ giả trúng độc mất đi lực phản kháng.
Cự đại khô lâu huy động cánh tay to lớn quét tới, có thể kích sát một mảng lớn, bên trong đám người có cả Lâm Nhược Hiên!
Xong.
Tai kiếp khó thoát!
Từng người mặt xám như tro, trong lòng hiện ra cảm giác tử vong mãnh liệt.
Nhưng.
Thời điểm bọn hắn đối mặt với cái chết đó, thanh âm Vân Phi Dương đột nhiên vang lên, như ánh sáng xuất hiện trong bóng tối, để bọn hắn nhìn thấy ánh sáng!
"Vù vù!"
Đột nhiên, một đạo kiếm khí cuồng bạo phi tốc mà đến.
"Bành!"
Cự thủ đang quét xuống bị kiếm khí chém vỡ, hài cốt tổ hợp với nhau nhao nhao tản nát, rơi xuống bốn phía!
Bất hạnh là.
Hài cốt tán lạc rơi xuống làm bị thương rất nhiều người!
Không quan trọng.
Mọi người không thèm nhìn vếch thương, mà buông lỏng một hơi.
Chỉ cần có thể sống sót, bị thương tính là gì!
"Hô!"
To lớn hài cốt xoay người, nhìn về phía nơi xa, ánh mắt lấp lóe khí tức âm trầm.
Mọi người cũng quay đầu nhìn lại.
Ngay tại thông đạo Tụ Linh Trận, Vân Phi Dương cầm kiếm gãy, chầm chậm đi tới, trên mặt hắn không lộ bất kỳ biểu lộ gì, mỗi khi đi một bước, đều ẩn chứa khí tức phẫn nộ.
- Tiểu tử này.
Lâm Nhược Hiên hưng phấn hô to.
- Không trúng độc?
Hắn cũng không biết, thạch quan xuất hiện độc, chỉ tràn ra tại Cổ Chiến Trường, cũng không có thẩm thấu vào thông đạo.
Vân Phi Dương không những không trúng độc, mà sau khi qua một canh giờ điều dưỡng, đã khôi phục trạng thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651705/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.