Vân Phi Dương mang theo Thần Thần tiêu sái rời đi.
Đoan Mộc Lệ Hoa một thân một mình, thần sắc ngốc trệ đứng trong sơn động, không gian giới chỉ đã bị tên kia cướp đi.
- A!
Đột nhiên, nàng tức giận kêu to.
Không tức không được a.
Nhọc nhằn khổ sở tu luyện hơn nửa tháng, giết không ít hung thú, tinh hạch ít nhất cũng có mấy chục khỏa!
Huống hồ.
Trong giới chỉ, còn có không ít ngân phiếu, binh khí, áo giáp, thô sơ giản lược chí ít vượt qua một trăm vạn lượng.
Cứ như vậy bị đoạt!?
Càng hỏng mất là.
Vân Phi Dương trước khi đi, còn nói:
- Ta cứu ngươi một mạng, lại lãng phí một khỏa tứ phẩm Linh khí đan quý báu, ngươi hẳn phải ghi nhớ đại ân của ta.
Nhớ tới câu nói này.
Đoan Mộc Lệ Hoa tức đến bể phổi!
Phải biết, lấy thân pháp của nàng cho dù Vân Phi Dương không hiện ra, nàng cũng sẽ không có nguy hiểm, nhiều nhất chỉ gặp phiền toái, phí chút thời gian chữa thương mà thôi.
Xuất thủ cứu giúp hoàn toàn thừa thải.
Còn có, một khỏa tứ phẩm Linh khí đan dù có quý giá cỡ nào cũng không hơn năm ngàn lượng!
Bành!
Một quyền Đoan Mộc Lệ Hoa đánh vào vách đá, cả giận quát:
- Tên ghê tởm, đừng để ta gặp lại ngươi!
(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)
...
Xoát.
Giữa rừng núi, Vân Phi Dương như báo săn phóng vùn vụt, trong nội tâm muôn hoa đua nở.
Oanh sát một Vũ Vương, thu hoạch được một triệu ngân phiếu, cứu một Đoan Mộc Lệ Hoa, lại kiếm lời không ít tiền, loại chuyện tốt này đi nơi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651672/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.