Sau bảy ngày, La Mục thức tỉnh.
Hắn vẫn như mọi ngày, chán chường ngồi trên ghế đá ở đình viện, sắc mặt dại ra như tên ngốc.
Liên qua đến trận chiến trên võ đài kia, ký ức hắn chỉ dừng lại ở lúc thanh âm kỳ quái vang lên.
Ngươi muốn sống?
Muốn!
Ngươi muốn trở thành cường giả ư?!
Muốn!
Bản thần thành toàn ngươi!
Từng câu từng câu vang lên, vẫn loanh quanh bên tai hắn.
Đã xảy ra chuyện gì!
Vì cái gì ta có thể... Đánh bại Mộ Dung Chiến!?
La Mục cảm thấy như đang nằm mơ.
Xoát!
Đột nhiên, hắn nắm chặt tay, hưng phấn khó kềm chế.
Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi hắn hôn mê. Nhưng giờ phút này hắn lại biết kinh mạch mình đã được đả thông, trong đan điền ngưng tụ ra một cái đan điền kỳ quái!
Hơn nữa.
Hắn vậy mà đột phá đến Vũ Đồ!
Điều này giống như nằm mơ, nhưng mà trải qua một ngày tự tàn phá bản thân, hắn đã chứng minh được đây là hiện thực, không phải mơ!
Ha ha ha.
Lão tử rốt cuộc có thể tu luyện, lão tử rốt cuộc có tu vi!
Đợi ta đột phá Vũ Sư, Vũ Tông thậm chí Vũ Thần, ta muốn dùng thực lực để chứng minh rằng mình không phải giả vờ mạnh mà thực sự mạnh!
La Mục cười điên cuồng, cực kỳ giống tiểu nhân đắc chí.
Này có thể lý giải.
Phải biết rằng từ khi hắn có ký ức đều bị mọi người gọi là phế vật, người đồng trang lứa chế giễu nhục nhã, phụ thân thì đối xử lạnh nhạt, có thể nói nếm hết ấm lạnh thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651663/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.