Cao Viễn Chúc mộng.
Lúc nào cũng có thể bị giết, còn có cơ duyên gì!
Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt Vân Phi Dương kiên định, vẫn bất đắc dĩ ngồi xuống.
A!
Tiếng kêu thảm thiết của La Mục truyền ra từ Sát Lục chi khí.
Mộ Dung Chiến giơ hắn lên, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương, khóe môi nhếch lên mỉm cười tà ác, phảng phất như đang nói, nhìn đi, bạn học của ngươi đang bị ta chà đạp!
Két.
Song quyền Vân Phi Dương nắm chặt.
Nếu như không phải vì để La Mục thức tỉnh, đối mặt với khiêu khích kiểu này, hắn sẽ xuất thủ!
Nhẫn, nhẫn!
A
Thanh âm La Mục gào thảm truyền đến.
Đám người dưới đài, mới đầu rất hưng phấn, nhưng càng về sau, càng nghe không vô, dù sao kêu quá thảm, quá kinh khủng!
- A Di Đà Phật.
Pháp Tể cúi đầu, mặc niệm phật ngữ.
Bảo Lỵ nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cuối cùng vẫn đứng lên.
Nàng biết, mình lên đài sẽ phá hư thi đấu.
Nàng biết, mình chỉ có tu vi Vũ Sư, khó mà chống lại thiên tài Vũ Tông Thiên vũ học phủ.
Nhưng thân làm đạo sư La Mục, không thể trơ mắt nhìn hắn bị người tra tấn như thế.
Vân Phi Dương thân hãm Luyện Võ Tháp, nàng bất chấp nguy hiểm tiến lên.
Hôm nay, nàng dám làm thế, bởi vì trong mắt nàng, Quý Thủy Đường không có phế vật, bọn họ đều là học sinh của mình!
Ba.
Vân Phi Dương bắt tay nàng, chân thành nói:
- Lão sư, xin tin tưởng học sinh của ngươi.
Thần sắc Bảo Lỵ ngốc trệ.
- A a
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651660/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.