Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương dùng Quỷ Bộ thi triển kỹ năng chỉ Vũ Tông mới có – Lăng Không Đạp Hư, xuất hiện trước người Tiêu Bằng.
Lẽ ra.
Vũ Tông vừa tấn cấp, không thể thi triển lăng không đạp hư, mà cần thời gian đi luyện tập rất nhiều.
Nhưng Vân Phi Dương không phải phổ thông Võ sư.
Lăng không phi hành sớm nắm giữ một vạn năm trước, dù thật lâu không thi triển. Nhưng lúc này xuất sử ra vẫn thuần thục như thường!
Mà trình độ thuần thục không kém Vũ Tông lâu năm như Cao Viễn Chúc cùng Chiêm Long chút nào.
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt, làm sắc mặt Tiêu Bằng đại biến.
Nhưng hắn không có thời gian cân nhắc!
Một chân Vân Phi Dương đã đạp tới, nhìn như bình thản nhưng cước này lại được diễn hóa ra từ thức thứ hai Tam Thức Cầm Long Thủ - Toái Sơn Cước!
Vù vù!
Một chân mang theo khí kình lạnh lùng đạp tới.
- Không tốt!
Trong lòng Tiêu Bằng dâng lên dự cảm không ổn, muốn tránh nhưng đã không kịp!
Bành!
Hắn bị đá trúng!
Lực lượng đột nhiên bạo phát, ám kình mạnh mẽ lộng hành quấy rối, trong nháy mắt phá hủy kinh mạch, thân thể hắn không khống chế được bị bắn bay ra ngoài.
Phía dưới.
Mọi người trợn mắt hốc mồm.
Bời vì, Cao Tường Chi Tinh như đạn pháo bị đá bay lên trời, chí ít bay hơn mười trượng.
Thật là bay lượn!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương lại thi triển Lăng Không Đạp Hư, nhanh chóng đuổi kịp.
Ngươi không phải Đại Bằng Điểu sao?
Ngươi không phải thiên kiêu chi tử ưa thích bay lượn sao?
Tốt.
Hôm nay ta thành toàn ngươi, để ngươi bay cao hơn!
Xoát.
Ngay lúc tốc độ Tiêu Bằng chậm lại Vân Phi Dương lại xuất hiện tung thêm một chân, cước này cũng ẩn chứa 20 trọng thuần linh lực!
Bành!
Tiêu Bằng lại bị thương nặng, thân thể gia tốc, bay lên trời cao.
Một khắc này.
Hắn giống như mọc thêm cánh bay thẳng lên Thương Khung.
Dát.
Diễn võ trường hoàn toàn yên tĩnh.
Bọn họ ngẩng đầu, khóe miệng kịch liệt co quắp.
Sau khi Vân Phi Dương tung ra cước thứ hai, bóng người Tiêu Bằng đã ngày càng nhỏ bé, giống như đằng vân giá vũ!
Nhưng Vân Phi Dương không dừng lại.
Hắn lần nữa lăng không đạp hư đuổi theo, hung ác xuất một cước, nói:
- Bay đi!
Bành!
Tiêu Bằng lại một lần bị đá bay lên!
Giờ phút này, khoảng cách hắn và mặt đất đã hơn mấy trăm trượng, mặc dù không khoa trương ngang tầng mây, nhưng cũng dọa không ít phi điểu bay ngang qua!
Hưu
Vân Phi Dương không đuổi theo, hắn từ giữa không trung lướt xuống.
Oanh!
Vững vàng rơi xuống giao đấu đài vỡ vụn, nâng đầu nhìn về phía không trung, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười.
Tiểu tử vô cùng xứng đáng với xưng hào Cao Tường Chi Tinh nha?
Đám người sụp đổ.
Tiêu Bằng bay cao như vậy, nếu như ngã xuống, há không trọng thương?
Bọn họ muốn khóc.
Bị Vân Phi Dương liên kích ba cước, từng cước lại ẩn chứa ám kình cực mạnh, kinh mạch trong thân thể Tiêu Bằng đều đã tổn hại nghiêm trọng. Giờ phút này, hắn đã trọng thương.
Hắn bay bay bay rất cao.
Lực kình bạo phát cuối cùng tán đi, thân thể hắn dần ngừng lại, sau đó đầu hướng xuống mặt đất cực tốc rơi xuống.
Vù vù
Tóc đen tán loạn, gương mặt bầm dập, phần tiêu sái kia đã biến mất, giờ hắn chật vật vô cùng.
Các thiếu nữ kinh hoảng che miệng, thậm chí không dám nhìn.
- Phiền phức!
Vẻ mặt Chiêm Long nghiêm túc.
Linh Niệm hắn bao phủ Tiêu Bằng, biết được lúc này Tiêu Bằng trọng thương, từ trên cao ngã xuống, thương thế sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Dù hắn biết hậu quả, cũng không dám xông lên tiếp Tiêu Bằng. Bởi vì, Tiêu Bằng còn giữa không trung trong giao đấu đài, ngoại nhân không thể tùy tiện nhúng tay.
Cứu hay không?
Nội tâm Chiêm Long giãy dụa.
Đột nhiên, hắn đứng lên, con ngươi đục ngầu lóe lên vẻ kiên định.
Thập Vũ Chi Tinh là thiên tài Thiên Vũ học phủ, hắn tình nguyện trái quy định, cũng không thể để bọn họ thụ trọng thương!
Huống hồ.
Tiêu Bằng trọng thương đã tính là thua, mình đi lên cứu, cũng không tính quấy nhiễu giao đấu.
Nghĩ tới đây.
Chiêm Long có tính toán xông lên.
Nhưng.
Ngay tại thời khắc hắn sắp động, sau lưng đột nhiên bộc phát ra khí tức khủng bố, một bóng người hóa thành hồng mang, cực tốc phóng tới hướng Tiêu Bằng đang rơi xuống.
Một khắc này.
Khí tức quỷ dị tràn ngập không trung.
Đám người cảm nhận được, tâm thần hoảng hốt, sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên:
- Sát Lục Chi Tinh!
Không sai.
Xông lên chính là Mộ Dung Chiến.
Hắn giẫm hư không xúc địa thành thốn, phảng phất như trong nháy mắt, đã xuất hiện tại phương vị Tiêu Bằng rớt xuống, chợt vung tay, khí tức quỷ dị hình thành một đại thủ!
Bành!
Tiêu Bằng được tiếp.
- Hả?
Vân Phi Dương ngẩng đầu nhìn lại, gặp thiếu niên tóc đỏ, cùng khí tức quỷ dị, suy đoán nói:
- Sát lục Linh lực?
Sát lục.
Cũng là một loại Linh lực.
Mà loại thuộc tính này cũng không phải thiên địa sinh ra, loại thuộc tính này xuất hiện do không ngừng sát phạt ngưng tụ thành.
Người lĩnh ngộ thuộc tính này có một điểm giống nhau, thủ đoạn độc ác, trong tay dính đầy máu tươi!
Xoát.
Mộ Dung Chiến rơi trên đài giao đấu.
Hắn ôm Tiêu Bằng hôn mê, ánh mắt âm sâm nhìn về phía Vân Phi Dương, liếm liếm đầu lưỡi, hưng phấn nói:
- Ngươi để dòng máu ta sôi trào.
Sát Lục Chi Tinh Mộ Dung Chiến đột nhiên xuất hiện, làm diễn võ trường nháy mắt trở nên ngột ngạt.
Bởi vì hắn tản mát ra sát lục Linh lực cùng sát khí vô cùng đậm đặt, cho dù không chủ động công kích, cũng thu hút tâm thần người ta, võ giả tu vi Thấp đứng trước loại khí tức này đừng nói xuất thủ, đứng cũng đã không dễ dàng!
Từng có người.
Ngưng tụ sát lục Linh lực đến cực điểm, một ánh mắt đã có thể trừng chết võ giả hạ cấp.
- A di đà phật!
Pháp Tể hợp thành chữ thập thì thầm.
Chữ vạn giữa mi tâm lấp lóe rất nhỏ, phật quang bao phủ bốn phía, lại khó xua tan khí tức âm trầm tràn ngập trong không khí.
Phật quang và sát lục khắc chế lẫn nhau.
Lấy Pháp Tể lĩnh ngộ phật pháp còn không thể áp chế Sát Lục chi khí của Mộ Dung Chiến.
Mộ Dung Chiến ném Tiêu Bằng cho cao tầng học phủ đang chạy đến, xoay người lại, nói:
- La Mục, chúng ta tới đánh một trận.
Xuất thủ cũng là 20 trọng thuần linh lực, dạng thiên tài Đông Lăng học phủ cỡ này, kích phát hứng thú của hắn!
Vân Phi Dương lắc đầu, chỉ hướng La Mục, nói:
- Đối thủ của ngươi là lão đại của ta.
- A?
La Mục nghe vậy xém chút ngã xuống.
Nói đùa cái gì thế?
Tên này có khí tức đáng sợ như vậy, lại hiểu được lăng không đạp hư, rõ ràng đã đạt tới Vũ Tông, ta lên sân sẽ chết đó!
Lại nói.
Hắn vốn không có tu vi, đừng nói Vũ Tông, đổi lại một tên Vũ Đồ, hắn cũng có thể bị đùa chết.
Xoát.
Vân Phi Dương nhảy xuống, xảo diệu đẩy La Mục ra, sùng bái nói:
- Phi Dương ca, ngày hôm nay để Thiên Vũ học phủ, kiến thức thực lực ngươi một chút đi!
- …
La Mục lảo đảo đi hai bước.
Nhưng.
Không đợi hắn đứng vững thân thể, hắn ý thức được, tất cả mọi người đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Trận thế này có chút nghiêm túc.
Hắn sụp đổ.
- Đã là 4-0, lại đánh thì còn có ý nghĩa gì, hay là quên đi tránh để bọn ngươi mất mặt.
- Đáng giận!
- Tên này thật cuồng!
Học sinh Thiên Vũ học phủ phẫn nộ.
Dưới cái nhìn của bọn họ, gia hỏa gọi Vân Phi Dương này, cầm 4 - 0 đến nhục nhã bọn họ khác nào xát muối lên vết thương!
Mộ Dung Chiến khẽ nhíu mày.
Chợt hắn quỷ dị cười một tiếng, phất phất tay nói:
- Lên đây đi, Vân Phi Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.