Cho dù thân thể có lực phòng ngự mạnh hơn nữa cũng chịu không nổi loại ám kinh nước chảy đá mòn này của Vân Phi Dương, cho nên Đào Tề bại cũng không ngoài ý muốn.
Đương nhiên.
Nếu như ngay từ đầu không quá tự hào vào lực phòng ngự xuất sắc mà nghiêm túc đánh một trận cùng Vân Phi Dương. Như vậy chỉ cần đối phương không sử dụng kiếm Khí Hồn thì ai thua ai thắng còn chưa biết được.
Cũng không thể trách hắn.
Muốn trách thì trách Vân Phi Dương quá xảo trá!
Vừa rồi biểu diễn một phen “ta cũng không tin phá không được phòng ngự của ngươi” thực quá chân thực, làm tất cả mọi người đều cho rằng tên này bị ép đến mất lý trí.
Đối mặt với tình huống như vậy, lại có thêm đầy đủ tự tin thì đừng nói Đào Tề, đổi lại người khác cũng sẽ rất phối hợp, bởi vì vậy mới có thể kích thích hắn.
Ai.
Xảo trá sâu như vậy, có người nào không coi là thật.
Sau khi đánh bại Đào Tề, Vân Phi Dương hướng về phía La Mục cười một tiếng, nói:
- Phi Dương ca, thế nào?
- Ây.
La Mục ngáp một cái, lười biếng đáp.
- Cũng tạm được.
Vân Phi Dương gãi tóc, nói:
- Yên tâm đi Phi Dương ca, ta sẽ cố gắng mạnh hơn nữa, tuyệt sẽ không làm mất mặt ngươi!
- Ân ân.
La Mục thản nhiên nói:
- Con đường võ đạo này còn rất dài, theo ta lăn lộn thì sớm muộn gì cũng sẽ làm ngươi có được thành tựu.
Giả vờ như thế cũng thực ngưu.
Mọi người của Đông Lăng học phủ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651648/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.