Trong diễn võ trường, chỉ còn lại có hai người Vân Phi Dương và Đào Tề, Cao Viễn Chúc và bọn người Bảo Lỵ đã lui ra ngoài.
Đương nhiên.
Nguyên nhân chủ yếu là.
Cái miệng Đào Tề này quá thối, căn bản không chịu nổi.
Quả nhiên.
Hắn nhìn Vân Phi Dương, hét lớn:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Một trận mùi thối lần nữa bay tới, thật là kịch độc!
Đám người Cao Viễn Chúc lần nữa lui ra xa, nhao nhao nắm lỗ mũi, đau lòng nhìn Vân Phi Dương.
Mẹ nó!
Vân Phi Dương thầm mắng một tiếng, nín thở quát:
- La Mục.
"Hàaa...!"
Đào Tề oang oang thổ khí, la lớn:
- Tới đi, La Mục, để ta kiến thức một chút thiên tài Đông Đông Lăng học phủ các ngươi cuối cùng mạnh bao nhiêu.
- …
Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Đại ca, ngươi đánh thì đánh đi, ngươi thổi cái gì, chẳng lẽ tất sát kỹ của ngươi là dùng miệng thối thổi hơi từ miệng làm đối thủ ngã quỵ?!
Lại nói Chiêm Long.
Khi hắn nhìn thấy Đào Tề xuất hiện, mặt mỉm cười nói:
- Không nghĩ tới sẽ kinh động Đào Tề, dạng này cũng tốt, để hắn giáo huấn kẻ này một chút.
Thập Vũ Chi Tinh, Đào Tề.
Tuy chỉ hạng mười, lại là Vũ Tông sơ kỳ đã vững chắc giai đoạn.
Bàn về thực lực đơn thuần, khẳng định cao hơn Trương Hằng, dù gì thì Trương Hằng mới đột phá không lâu đã leo lên Sinh Tử Đài, cảnh giới không vững chắc.
Người này xuất thủ.
Đừng nói tiểu tử gọi La Mục coi như Vân Phi Dương cũng phải nằm xuống.
Ha ha ha.
Chiêm Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651646/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.