Tên Vân Phi Dương này cũng thật vô sỉ.
Chờ thời điểm Lâm Chỉ Khê dốc toàn bộ lực lượng, lại đưa lính ngụy trang phá thành trì phòng thủ không người.
Đương nhiên.
Đây chỉ là diễn luyện bàn cát.
Chiến trường chân chính tàn khốc hơn trận pháp thôi diễn rất nhiều, muốn công phá thành trì đóng chặt đại môn, hai người khẳng định không làm được.
Nhưng dù nói thế nào.
Vân Phi Dương vẫn thắng.
Lấy 5000 binh lực, chiến thắng 10 ngàn!
- Thế nào?
Vân Phi Dương thu hồi Linh Niệm, mỉm cười hỏi.
Lâm Chỉ Khê nhàn nhạt liếc hắn một cái:
- Vô sỉ.
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
- Tài dùng binh ở chỗ thiên biến vạn hóa, ra chiêu bất ngờ.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên nói:
- Đi thôi.
Hai người rời khỏi phòng.
Bất quá, đi trên đường Vân Phi Dương, nói:
- Hiện tại tin tưởng thực lực ta chứ.
- Đây chẳng qua là một trò chơi.
- ….
Vân Phi Dương bĩu môi:
- Ngươi đã không tin ta, vậy cũng không có cách, hi vọng thời điểm đại quân Thiên Vũ Quận công tới, ngươi sẽ không đến cầu ta.
Dát.
Lâm Chỉ Khê ngừng chân, lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Giống như ngươi biết rất nhiều vậy?
Vân Phi Dương trợn mắt một cái:
- Hai quân tại Thiết Cốt Thành giao chiến nửa năm, sự việc lớn như vậy, người nào không biết?
Sự việc hai quân khai chiến.
Hắn trước khi đến Bách Thảo Dược Cốc, đã nghe nói qua tại khách sạn.
Lâm Chỉ Khê hơi trầm ngâm, vô thức hỏi:
- Ngươi có biện pháp?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngươi không phải không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651626/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.