Lâm gia suy thoái là sự thật không chối bỏ.
Đương nhiên.
Cũng không có nghĩa Lâm gia yếu.
Không phải sao, Vân Phi Dương đi trên con đường nền đá xanh, chỉ thấy mấy thiếu niên tuổi chừng hai mươi ngăn lại.
Tu vi bọn họ cũng không tệ, đạt tới Vũ Sư!
- Hắc.
Nam tử cầm đầu ngạo nghễ nói:
- Ngươi chính là Vân Phi Dương?
- Ừm.
Vân Phi Dương cười cười.
Những người này là dòng chính Lâm gia, mình lại là con rể tương lai, nhất định phải cho cao tầng Lâm gia ấn tượng tốt.
Két.
Nam tử nắm quyền, nói:
- Nghe nói ngươi rất lợi hại, đánh bại Trương Hằng.
Vân Phi Dương khẽ giật mình, cười nói:
- Sự việc lớn như vậy, đều đã truyền khắp Đông Lăng thành, ngươi không biết?
- Chậc chậc.
Nam tử kia đánh giá hắn, nói:
- Ta còn tưởng rằng nhân vật ba đầu sáu tay gì, nguyên lai chỉ là một tiểu gia hỏa lông còn chưa mọc đủ.
- Haha.
Mấy người sau lưng nhao nhao cười rộ lên.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Mẹ nó.
Lão tử sống một vạn ba ngàn năm, vậy mà ngươi nói lông ta không đủ dài!
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Chỉ Khê như mặc kệ nam tử này, lách qua hắn mà đi.
- Chậm đã.
Nam tử ngăn trở đường đi, cười lạnh nói:
- Gặp mấy đường ca, không nói lời nào thật không có gia giáo.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nhìn hắn.
- Cắt.
Nam tử kia cười lạnh nói:
- Đức hạnh y như mẹ ngươi vậy, cả ngày bày ra cái mặt thối, mệnh ngắn thật đáng đời.
Trong con ngươi Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651624/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.