Một câu nhạc phụ đại nhân của Vân Phi Dương để mọi người dưới đài cười khổ. Một khắc này, rất nhiều người đều bội phục dũng khí của hắn.
Lâm Nhược Hiên cũng khẽ giật mình.
Hiển nhiên, một tên tiểu bối thình lình hô mình là nhạc phụ, nếu hắn không điên, thì chính mình nghe lầm?
Cho nên, hắn nói:
- Ngươi gọi ta cái gì?
Vẻ mặt Vân Phi Dương hết sức vui cười, vô liêm sỉ nói:
- Nhạc phụ đại nhân, người khỏe.
- ….
Khóe miệng Lâm Nhược Hiên co giật.
Hiện tại, da mặt người trẻ tuổi dày như vậy sao?!
Vân Phi Dương lúc dạy Chung Vũ tán gái đã từng nói qua, khi tán gái phải vứt bỏ mặt mũi, tốt nhất là vứt luôn vào trong quần, thực chất mặt của hắn đã bỏ dưới đế giày rồi, cả ngày cọ trên mặt đất có thể không dày sao!
- Haha!
Lâm Nhược Hiên cười rộ lên.
Đột nhiên, dừng tiếng cười, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi thật lớn mật!
Hô
Đột nhiên, khí tức Vũ Vương bạo phát, như một tòa núi lớn áp xuống.
Đột phá Võ Tông nắm giữ năng lực Lăng Không Đạp Hư, còn đột phá Vũ Vương sẽ hình thành một loại uy áp, uy áp này được xưng là Vũ Vương chi uy.
Vân Phi Dương bị loại lực lượng này ép tới hô hấp khó khăn.
Nhưng mặt hắn lại không đổi sắc nói:
- Nếu như lá gan ta không lớn, làm thế nào chấp nhận ước chiến sinh tử cungfđệ nhất thiên tài Thiên bảng.
Cuồng, ngạo!
Hưu!
Vũ Vương chi uy tiêu tán.
Ánh mắt Lâm Nhược Hiên nguyên bản lạnh lùng dần dần ôn hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651622/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.