Chương trước
Chương sau
Thời gian như mây bay, thoáng chút đã qua.
Rất nhanh.
Đã qua hơn hai tháng!
Mỗi ngày Vân Phi Dương đều nuôi dưỡng Bách Hoa Thảo trước khi mặt trời mọc, sau đó tiến về tầng thứ ba Luyện Võ Tháp tiếp nhận trọng lực huấn luyện, tu luyện cho đến đêm khuya mới trở lại Tây Uyển Cư.
Trong lúc đó, Tiên Lộ Quỳnh Tương cũng ngưng tụ ra hai giọt.
Sau khi dùng xong, tu vi hắn như nước lên thuyền, lại trải qua tu luyện ở Luyện Võ Tháp, thân thể càng thêm cường đại so với trước đây.
Hô!
Một chân Vân Phi Dương bước ra tầng thứ ba Luyện Võ Tháp, cả người nhất thời nhẹ nhàng tự nhiên.
Bên ngoài.
Đám học sinh đã sớm chết lặng, mọi người đều lười nhìn Khí Mạc bởi vì kỷ lục tầng thứ ba Luyện Võ Tháp sớm đã bị hắn phá đến cực hạn.
- Ra rồi sao?
Lâm Chỉ Khê đứng trên cao lầu, mắt thấy Vân Phi Dương đi ra, nỉ non nói:
- Cuộc chiến ở Sinh Tử Đài vào sáng sớm, hi vọng ngươi có thể còn sống.
Nói xong, quay người rời đi.
Từ lúc bại trận tại giải đấu tân sinh, Lâm Chỉ Khê không còn đi suy đoán thực lực của Vân Phi Dương nữa, bởi vì thật đoán không ra.
Bất quá.
Nàng có thể khẳng định, Vân Phi Dương không phải đối thủ của Trương Hằng. Bởi vì vài ngày trước Trương Hằng đã thuận lợi đột phá Võ Tông, đổi mới kỷ lục đột phá của học phủ.
Đâu phải chỉ Lâm Chỉ Khê đoán không ra.
Toàn bộ học phủ không ai biết thực lực của Vân Phi Dương, cho dù trước đây không lâu học phủ từng có một lần khảo hạch võ đạo nhưng hắn cũng chỉ đánh ra 1000 cân lực kình.
Thực lực của hắn trở thành một điều bí ẩn.
Nhưng.
Mọi người nằm mơ cũng không nghĩ tới, qua mấy tháng tu luyện, thực lực Vân Phi Dương đã tới Vũ Sư đỉnh phong!
Phi thường khủng bố.
Có thể làm được điều này cũng bởi vì Tiên Lộ Quỳnh Tương!
Đặc biệt, trải qua mấy tháng huấn luyện trọng lực như địa ngục, thân thể và lực bạo phát của Vân Phi Dương càng tăng mạnh.
Giờ phút này, hắn chỉ đơn giản bạo phát thuần linh lực đã đến thập trọng!
Với Vũ Sư đỉnh phong bình thường, thuần linh lực cao nhất chỉ ngũ trọng, còn Vân Phi Dương khi đạt tới giai đoạn này đã cao hơn gấp đôi!
Hơn nữa.
Chỉ có Vũ Tông sơ kỳ mới bạo phát thập trọng thuần linh lực!
Ở giai đoạn Vũ Sư lại nắm giữ lực bạo phát của Vũ Tông sơ kỳ, quả nhiên là yêu nghiệt.
Nhưng.
Đây cũng không phải cực hạn của Vân Phi Dương.
Thuần linh hạch còn không đạt đến trạng thái sung mãn, vẫn có khả năng tăng lên. Cho nên, một tháng tiếp theo hắn vẫn không ngừng tu luyện!
Lại qua một tháng.
- Ngày mai sẽ diễn ra cuộc chiến ở Sinh Tử Đài, đại nạn của tiểu tử Vân Phi Dương này tới rồi.
- Tuy hắn đã rất nỗ lực tu luyện ba tháng trong luyện võ tháp, nhưng với thiên tài như Trương Hằng, đâu có thể tùy tiện đã vượt qua được.
- Nhất định phải đi xem!
Mọi người nhao nhao nghị luận.
Tuy không biết thực lực của Vân Phi Dương nhưng rất nhiều người rõ ràng, dù hắn tu luyện thế nào cũng không phải đối thủ của Trương Hằng.
Dù sao, Đệ nhất Thiên bảng phi thường cường hãn!
- Haha.
Hàn Thế Gia phấn khởi nói:
- Vân Phi Dương, ngày mai chính là ngày chết của ngươi!
Tên này vẫn luôn chờ cuộc chiến ở Sinh Tử Đài đến, có thể nói sống một ngày bằng một năm.
Nhiễm Bỉnh Loan cùng đám người Mạc Thiếu Khai cũng đang đợi, chờ đợi trận đấu ngày mai để tận mắt nhìn thấy cái tên hống hách kia bị giết như thế nào.
Cuộc chiến Sinh Tử Đài sắp tới gần, học phủ bắt đầu náo nhiệt.
Đông Lăng thành.
Rất nhiều người cũng đang nghị luận chuyện này, bọn họ thầm suy đoán Vân Phi Dương sẽ bị Trương Hằng hành hạ đến chết như thế nào! Hôm sau.
Vân Phi Dương từ Tây Uyển Cư đi ra.
Ngày hôm nay, hắn cũng không hao phí thuần linh lực để nuôi dưỡng Bách Hoa Thảo, bởi vì hắn còn muốn lên sân khấu giao đấu cùng Trương Hằng.
- Vân đại ca!
Mục Oanh đứng đứng bên ngoài, trong mắt ẩn nước hô.
Vân Phi Dương đi lên nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của nàng nói.
- Đừng khóc, phải tin tưởng Vân đại ca sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
- Vâng.
Mục Oanh nhẹ gật đầu.
Nàng lấy ra một bộ quần áo mới tinh, nói.
- Vân đại ca, huynh đã từng nói, huynh thích mặc quần áo màu trắng. Này… do tay…
Trang phục võ đạo này do nàng may suốt đêm, tốn không ít tâm tư, mỗi một đường chỉ đều chứa đầy chúc phúc.
Vân Phi Dương tiếp nhận bộ trang phục, cười nói:
- Nữ nhân khéo tay như muội, Vân Phi Dương ta cưới chắc rồi!
- Ách.
Mục Oanh ngại ngùng cúi đầu.
- Huynh đi thay đồ trước.
Vân Phi Dương về phòng, một lát sau đi ra.
Không thể không nói.
Mục Oanh may trang phục võ đạo này rất không tệ, kích thước vừa vặn, mặc lên người vô cùng dễ chịu.
Vân Phi Dương đi xuống.
Tóc đen buộc sau đầu.
Sống lưng hắn hơi thẳng, miệng nhếch lên hiện ra độ cong cười mà như không, biệu lộ khí chất khí vũ hiên ngang, uy vũ bất phàm!
Trong lúc mơ hồ.
Vân Phi Dương giống như trở lại vạn năm trước, trở thành Bạch sắc Chiến Thần mà Ma tộc nghe tên đã sợ mất mật.
Đây mới thực sự là hắn.
Một cường giả dám Chiến Thiên Chiến Địa!
Tiện, vô sỉ.
Chỉ là một mặt tính cách.
Nghiêm túc lên, hắn chính là sát thần áo bào trắng nhuốm máu, đồ sát trăm ngàn tà ma. - Oanh Oanh.
Hắn vươn tay nắm thật chặt năm ngón tay của Mục Oanh nói.
- Bạch bào rất vừa người, ta rất thích, về sau làm cho ta thêm mấy bộ đi.
- Vâng.
Mục Oanh cúi đầu, trong lòng đầy hạnh phúc.
Vân Phi Dương nắm tay nàng đi ra Tây Uyển Cư.
Sau khi sống lại, lần thứ nhất giao đấu, hắn dẫn nàng lên võ đài, lần này hắn vẫn mang theo nàng lên Sinh Tử Đài!
Không thể không nói.
Mục Oanh ngoan ngoãn lại ôn nhu, trong lòng Vân Phi Dương rất quan trọng.
- Nghiêm!
Diệp Nam Tu hét lớn một tiếng.
Trăm học sinh Quý Thủy Đường đồng loạt đứng nghiêm, bày trận hai bên đường, tựa như binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Trong mắt họ đầy kính trọng nhìn Vân Phi Dương đang đi ra.
Từ lúc nam nhân này tiến vào Quý Thủy Đường.
Hơn nửa năm qua để cho bọn hắn chấn kinh đồng thời mang đến vinh dự cho bọn hắn, nam nhân này sớm đã được bọn hắn coi như anh hùng!
Hô!
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca đứng hàng trước giơ lên biểu ngữ, lá cờ theo gió tung bay, trên đó viết —— Phi Dương Phi Dương, mạnh nhất học phủ!
Cho dù toàn thế giới không tin Vân Phi Dương thắng lợi, nhưng trong lòng những học sinh này chỉ có một tâm niệm, Vân Phi Dương là người mạnh nhất học phủ!
Đây chính là sùng bái vô điều kiện, tín nhiệm vô điều kiện!
- Các ngươi…
Vân Phi Dương cảm động nhưng vẫn dùng một quyền đánh ngã đám Diệp Nam Tu trên đất.
- Đang đưa tang ta sao?!
- Phi Dương ca, chúng ta trợ uy cho ngươi!
Diệp Nam Tu đứng lên, trong mắt đầy nghiêm túc.
- Được.
Vân Phi Dương vung tay lên.
- Xuất phát!
- Phi Dương Phi Dương, mạnh nhất học phủ!
Âm thanh chấn động Đông Lăng học phủ, truyền đi khắp vòm trời.
Sinh Tử Đài.
Trung tâm Đông Lăng thành.
Vân Phi Dương nắm tay Mục Oanh rất nhanh đã tới.
Giờ phút này.
Phía dưới Sinh Tử Đài vây quanh rất nhiều người, bên trong có học sinh, cư dân, cũng có võ giả đi ngang qua Đông Lăng thành, bọn họ đang chờ đợi hai nhân vật chính xuất hiện.
Vân Phi Dương cùng Trương Hằng giao đấu đã trở thành việc lớn hàng đầu tại Đông Lăng thành, có thể nói muôn người đổ xô ra đường.
- Đến!
- Vân Phi Dương đến!
Mọi người nhao nhao nghị luận.
- Tên này cả người áo trắng, sớm mặc áo tang cho mình sao?
Mạc Thiếu Khai đứng trong đám người cười nhạo.
- Ken két.
Nhiễm Bỉnh Loan nắm chặt hai tay, trong mắt lấp lóe sát khí.
Từ khi bị Vân Phi Dương phế, hắn vẫn luôn dưỡng thương, gần đây mới khôi phục lại nhưng tu vi vẫn dừng lại tại Vũ Lực lục đoạn.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc!
Hàn Thế Gia cũng trong đám người, mặt hắn cười tươi như hoa.
Giờ phút này.
Những người ghen ghét, căm hận Vân Phi Dương đều đang đợi hắn leo lên Sinh Tử Đài, nhìn hắn bị Trương Hằng hành hạ đến chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.