Chương trước
Chương sau
Thấy thiếu niên tóc trắng xuất hiện tại Quý Thủy Đường, bọn người Diệp Nam Tu nhao nhao trốn sau lưng Vân Phi Dương, hình như rất sợ tên này.
- Phong Thiếu Ngôn?
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Không biết.
Diệp Nam Tu nói:
- Phi Dương ca, tên này mới chuyển từ Thiên Vũ Quận tới, bị phân đến Quý Thủy Đường chúng ta.
Nguyên lai mới chuyển tới, khó trách lạ mắt.
Siêu Thần Yêu Nghiệt Trailer
- Uy.
Phong Thiếu Ngôn lạnh lùng nói:
- Ta đang hỏi ngươi mà.
Vân Phi Dương cười nói:
- Không sai, ta là Vân Phi Dương, có chuyện gì sao?

Đột nhiên, ánh mắt Phong Thiếu Ngôn lạnh lẽo, đá chân tới.
Phanh phanh.
Khí tức mạnh mẽ quét qua, quét bay bàn ghế chung quanh!
Bọn người Diệp Nam Tu bị dọa sợ, nhanh chóng lui lại.
Tên này từ khi tiến vào Quý Thủy Đường, cước pháp thuận buồm xuôi gió, để bọn hắn chịu không ít đau khổ, trong lòng dần sinh sợ hãi.
Ba.
Vân Phi Dương vung tay, hời hợt bắt lấy cái chân đang đá tới, khí kình cường thế im bặt.
Hắn hỏi.
- Ngươi làm gì vậy?
Học sinh chuyển trường này cũng quá quái, mình lại không biết hắn, tại sao vừa thấy mặt đã đánh nhau rồi.
- Ừm?
Phong Thiếu Ngôn thu chân, lần nữa giẫm trên bàn, lãnh đạm nói:
- Ta còn tưởng rằng Quý Thủy Đường đều là một đám phế vật, không nghĩ tới lão đại như ngươi rất không tệ.
Vừa rồi hắn bạo phát hai ngàn cân lực đạo.
- Ngươi có bệnh hả?
Vân Phi Dương lườm hắn một cái.
- Phi Dương ca, tên này rất cuồng, nói muốn làm lão đại Quý Thủy Đường, người nào không phục sẽ bị đánh, chúng ta không phục thì bị hắn đánh thành bộ dáng như thế này!
Diệp Nam Tu nói.
Hắc Mao và bọn người Khúc Vãn Ca gật đầu.
Vân Phi Dương lúc này mới tỉnh ngộ, cười nói:
- Ngươi muốn làm lão đại?
- Không sai.
Phong Thiếu Ngôn lạnh lùng đáp.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói:
- Chúng ta ra ngoài đánh, ngươi thắng, ngươi sẽ là lão đại Quý Thủy Đường.
- A?
Diệp Nam Tu vội vàng lôi kéo hắn, nói:
- Phi Dương ca, tiểu tử này rất lợi hại, tinh thông cước pháp, hôm qua vừa đánh thiên tài đứng thứ 11 Thiên bảng thành đầu heo.
- Như thế à?
Vân Phi Dương lần nữa đánh giá lại Phong Thiếu Ngôn, hỏi:
- Ngươi có tu vi gì?
Phong Thiếu Ngôn ngạo nghễ đáp:
- Vũ Đồ trung kỳ đỉnh phong.
- Mẹ nó ?
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Hắn không phải giật mình tu vi tiểu tử tóc trắng, hiện tại hắn không hiểu rõ, tuổi còn nhỏ như vậy có thể đạt tới Vũ Đồ trung kỳ đỉnh phong, cũng tính là thiên tài không tệ đi tại sao lại bị phân đến Quý Thủy Đường yếu nhất?
Nếu như Vân Phi Dương biết, bởi vì tân sinh này, cái bàn trong hội nghị cấp cao bị đánh nát đồng thời cửa phòng bị đánh rách tả tơi, sẽ lập tức minh bạch.
Phong Thiếu Ngôn thản nhiên nói:
- Ta nghe nói qua ngươi nhập học không đến hai tháng phá rất nhiều kỷ lục, trở thành tân sinh đệ nhất nhân, thực lực Vũ Đồ trung kỳ, lực bạo phát 5000 cân.
- A.
Còn tìm hiểu tình báo của mình.
- Đáng tiếc
Phong Thiếu Ngôn khoát tay, nói:
- Ở trước mặt ta, ngươi yếu đến đáng thương cho nên, nhường vị trí lão đại lại, có lẽ ta sẽ thủ hạ lưu tình.
- Ken két.
La Mục nằm sấp trên bàn, song quyền nắm chặt.
Giờ phút này hắn rất phẫn nộ. Bởi vì, học sinh chuyển trường này còn biết giả làm cao thủ hơn so với chính mình, phong phạm cao thủ tùy ý tự nhiên bộc phát ra như thế, hắn nhất định là một đối thủ mạnh mẽ cạnh tranh cức vị cao thủ ẩn giấu!
Vân Phi Dương im lặng.
Hắn bỗng nhiên ý thức được điều kiện có thể đi vào Quý Thủy Đường không phải tư chất kém mà chính là quái dị!
- Đi thôi.
Vân Phi Dương nói:
- Ra ngoài xem hư thực.
Xoát
Phong Thiếu Ngôn thu chân, đi ra học đường, nhưng không quên cảnh cáo.
- Ta đã cho ngươi đủ mặt mũi, cho nên đừng trách ta không khách khí.
- Nhiều chuyện.
Vân Phi Dương lắc đầu đi ra ngoài.
Bên ngoài Quý Thủy Đường có một mảnh đất trống, là thao trường cho học sinh ngẫu nhiên tu luyện.
Vân Phi Dương cùng Phong Thiếu Ngôn đứng cách nhau mấy trượng.
- Tu ca.
Hắc Mao bụm mặt hỏi.
- Phi Dương ca có đánh chết tên kia không?
- Nói nhảm!
Diệp Nam Tu đập hắn một cái.
- Phi Dương ca có thể đánh bại thiên tài như Lâm Chỉ Khê, đối phó hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Khúc Vãn Ca phụ họa theo.
- Lâm Chỉ Khê chỉ là thiên tài đứng thứ 15 Thiên Bảng, tên này lại có thể đánh bại thiên tài đứng thứ 11 Thiên bảng nha.
- Đúng đó.
Mọi người bắt đầu lo lắng.
Diệp Nam Tu cũng có chút dao động, bất quá nghĩ đến từ lúc Vân Phi Dương nhập học cho đến nay, mang đến cho hắn đủ loại kinh ngạc, kiên định nói:
- Phi Dương ca là mạnh nhất, quát lên cho ta!
Mọi người nhao nhao hô to:
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
- Cắt.
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ, Phong Thiếu Ngôn lạnh nhạt nói:
- Xem ra, vị ngươi tại Quý Thủy Đường địa rất cao, như thế cũng tốt, đánh bại ngươi thì có thể phục chúng.
Tên này thật sự cuồng không hạn lượng.
Vân Phi Dương cười cười.
Cũng là người cuồng, hắn vô cùng hiểu rõ, chỉ có quyền đầu, mới có thể đánh tỉnh tên này.
- Vừa rồi, một cước kia chỉ là gặp mặt lễ, cho nên ta chỉ xuất hai ngàn cân lực.
Chân phải Phong Thiếu Ngôn xoa xoa trên đất, mắt trần có thể thấy Linh lực dần dần xuất hiện, nói:
- Tiếp theo ta sẽ nghiêm túc, nếu như đá ngươi bị thương, cũng đừng trách ta.
- Ừm?
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Cước pháp kẻ này chắc rất khá.
Phong Thiếu Ngôn nói:
- Chuẩn bị kỹ chưa?
- Tới đi.
Một tay Vân Phi Dương đặt sau lưng, một tay nhẹ nhàng giơ lên, khóe môi khẽ mỉm cười.
Xoát!
Đột nhiên, chân phải Phong Thiếu Ngôn bỗng nhiên giơ lên.
Đồng thời, bùn đất cũng thuận theo đó mà bay tới, tốc độ quá nhanh, bọn người Diệp Nam Tu không nhìn thấy được một chiêu này!
- Cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương thầm khen một phen, cũng nâng chân phải, đón đỡ Phong Tuyền đang bay tới.
- Buồn cười!
Thanh âm Phong Thiếu Ngôn lạnh lùng truyền đến.
Một chiêu này chính là Cực Tốc Phong Tuyền Cước, ẩn chứa bốn ngàn cân lực đạo, vậy mà hắn dám ngạnh kháng, thật sự tự tìm đường chết.
Nhưng mà sau một khắc, hắn lại biến sắc, bởi vì một chân Vân Phi Dương phá nát Phong Tuyền.
Nhẹ nhõm, đơn giản, bá đạo!
Phong Thiếu Ngôn hơi giật mình, nhưng cũng xem thường nghĩ:
- Người này nắm giữ lực bạo phát 5000 cân, phá Phong Tuyền của ta cũng hợp tình hợp lí, cần tốn thêm chút sức mới có thể đánh bại hắn.
Xoát
Chân hắn bước ra, lần nữa hình thành Phong Tuyền. Hắn nhắm hướng Vân Phi Dương, bỗng nhiên nâng chân từ trên bổ xuống, vạch ra một đạo cước ảnh.
- Phong Tuyền nhất thức!
Bành
Vân Phi Dương giơ chân lên, ngăn chân hắn từ trên cao, nói:
- Quá yếu.
- Ngươi!
Mày kiếm Phong Thiếu Ngôn nhăn lại, chợt thân thể khẽ chuyển, cái chân khác vù vù đá tới, ngưng tụ Phong Tuyền cực mạnh.
- Phong Tuyền nhị thức!
Ba.
Một cánh tay Vân Phi Dương đưa ra bắt lại chân trái của hắn.
Bọn người Diệp Nam Tu trợn tròn mắt.
Từ hai chiêu này, bọn họ nhìn ra, Phi Dương ca một mực không rời chỗ, nhẹ nhõm tự nhiên, giống như không dùng sức.
- Ngươi…
Phong Thiếu Ngôn bỗng nhiên bạo phát, tránh thoát trói buộc, lùi lại sau mấy bước, lần nữa xông tới.
- Phong Tuyền tam thức!
- Phong Tuyền tứ thức!
- …
Phong Thiếu Ngôn thi triển cước pháp đến thức thứ bảy!
Nhưng dù hắn đá từ trên cao xuống hay từ dưới lên, một lần lại đối phương bắt lấy, giống như đánh vào trên bông, cảm giác vô cùng bất lực.
Vân Phi Dương nói:
- Chơi chán chưa?
Phong Thiếu Ngôn lui ra phía sau hai bước, lạnh nhạt nói:
- Không nghĩ tới ngươi mạnh như vậy. Bất quá, tiếp theo ta sẽ thi triển thức Phong Tuyền cước mạnh nhất, ngươi chắc chắn bại!
Nói xong, đùi phải hắn bỗng nhiên giơ lên, bạo phát khí lưu cường thế, chung quanh ngưng tụ ra mấy đạo Phong Tuyền!
Hắn phẫn nộ quát:
- Phong Tuyền…
Chữ Thức còn không kịp kêu ra, một đại thủ đã xuất hiện trong tầm mắt, đầu tiên đánh vào mặt hắn, đồng thời hung hăng đè hắn xuống đất.
Vân Phi Dương giơ quyền đầu oanh đến, nói:
- Này thì Phong Tuyền thức, này thì thức….!
Bành bành bành!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.