Vân Phi Dương thả Hắc Hồ ra, cảnh cáo nói:
- Trong cơ thể ngươi còn có độc, chỉ có giải dược của ta có thể hóa giải, ngươi cũng đừng mơ tưởng dùng linh lực bức đi, nếu không tự nhận hậu quả.
Câu nói này rất có lực uy hiếp.
Hắc Hồ còn đang suy nghĩ, chờ tu vi khôi phục có nên động thủ hay không, vừa nghe câu nói này, hắn đành vứt bỏ ý nghĩ, hắn đã ý thức được Độc Thuật của tên này rất khủng bố!
- Tiềm phục tại chỗ tối, theo ta.
Vân Phi Dương nói.
Hắc Hồ thân bất do kỷ, chỉ có thể ẩn mình đi theo.
Vân Phi Dương rất hài lòng, đứng dậy rời đi, đi được nửa canh giờ, như nhận thấy có điều gì hắn vội vàng trốn vào bụi cỏ cách lối vào Bách Thảo Dược Cốc không xa.
Phía trước, tai miệng cốc có sương trắng lượn lờ bay ra, hắn thấy hơn mười tên võ giả canh giữ cửa vào.
Những người này là võ giả của gia tộc nào đó tại Đông Lăng thành, tu vi đều đạt tới Vũ Đồ, thậm chí còn có một tên tu vi đã đạt tới Vũ Sư sơ kỳ.
- Không phải nói ngày mai phong cốc à.
Vân Phi Dương nhíu mày, căn cứ theo Thần Văn địa đồ, lối vào Bách Thảo Dược Cốc chỉ có duy nhất con đường này.
- Thiên tài địa bảo, hữu duyên có được, bọn gia tộc này không biết xấu hổ lại phong tỏa cốc, thực sự đáng giận.
Vân Phi Dương mắng thầm, sau đó phất tay với Hắc Hồ ẩn
Hắc Hồ không hổ là sát thủ chuyên nghiệp, thân thể trúng Nhuyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651582/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.