Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương hiện tại gánh vác sứ mệnh cứu vãn thương sinh, muốn tìm được mười hai phong ấn thần hồn ẩn tàng. Cho nên, khi hắn phát hiện La Mục có dấu hiệu tương đồng với Chiến Thần, bắt đầu nghiêm túc trắc thí.
Bi kịch cho La Mục, mấy ngày kế tiếp, không ngừng bị đưa vào Luyện Võ Tháp, mỗi lần đều được vạn chúng chú mục, thành tiêu điểm trong câu chuyện sau khi mọi người thảnh thơi tán dóc.
"A —— "
La Mục lại một lần hôn mê trong sa mạc, lần này mạnh hơn so với trước đó, chống đỡ nhiều hơn một lượt hô hấp!
Vân Phi Dương kéo hắn ra ngoài, thầm nghĩ:
- Chiến Thần có ý chí không yếu hơn mình, nếu như cùi bắp như thế, vậy thì buồn cười cùng cực.
Hắn từ bỏ dò xét La Mục. Bất quá, hắn coi trọng một việc, trong Đông Lăng học phủ, có học sinh là người mang theo thần hồn hay không?!
"Ba ——"
Đột nhiên, Vân Phi Dương vỗ ót một cái.
- Âm Dương Thần!
- Không đúng!
Hắn tỉnh táo lại, nói:
- Tên này tuy cũng là một trong Chư Thần, nhưng sớm bị ta giết chết, luân hồi chuyển thế, cũng không có kinh lịch Thần Giới hạo kiếp, khẳng định không thuộc về 108 thần hồn kia.
- Xem ra cần phải điều tra thật tốt học sinh trong Đông Lăng học phủ.
- Đại ca, đây là tư liệu ngươi muốn.
Bên trong đình nghỉ mát, Chung Vũ thả một tập tài liệu nặng chịt lên bàn đá, một mặt sùng bái nói.
Từ khi Vân Hoa đuổi theo muốn gả cho hắn, Chung Vũ đối với Vân Phi Dương bội phục đầu rạp xuống đất. Cho nên, khi đối phương muốn tư liệu học sinh toàn trường hắn không nói hai lời đáp ứng.
- Ừm, không tệ.
Vân Phi Dương lật tư liệu, nói.
- Có thời gian, ta dạy ngươi tán gái tiếp.
- Tốt tốt.
- Ta đi trước.
Vân Phi Dương nhập đóng tư liệu vào không gian giới chỉ, trở lại trong phòng nhỏ, trắng đêm dò xét, sau cùng phân loại ra mấy chục hồ sơ, nói:
- Những người này ở một số phương diện đều phi thường xuất sắc, phù hợp dấu hiệu với những tên khốn kiếp kia.
- Ngươi tên Tôn Dương?
- Đúng, ngươi là ai?
- Ngươi muốn làm gì, cứu mạng!
"Phù phù —— "
Bên trong Luyện Võ Tháp, tân sinh tinh thông Hỏa thuộc tính - Tôn Dương, dưới nhiệt độ cao, khóe miệng co giật ngất đi, Vân Phi Dương kéo hắn ra ngoài, lắc lắc đầu.
- Chút nhiệt độ ấy cũng chịu không được, bên trong thân thể chắc không có tàn hồn Hỏa Thần.
"Ừng ực."
"A —— "
"Ừng ực ừng ực."
Bên hồ, Vân Phi Dương nhấn một tên đệ tử vào nước, đối phương giãy dụa, sau cùng bi kịch ngất đi, hắn lắc lắc đầu.
- Cũng không phải Thủy Thần.
Loạn, triệt để loạn.
Vân Phi Dương vì tìm kiếm Chư Thần tàn hồn, không kiêng nể ra tay với đám học sinh, tên nào có một loại thuộc tính đột xuất, đều sẽ bị để mắt, sau cùng bị một trận cuồng loạn, toàn bộ học phủ lòng người bàng hoàng, rất nhiều học sinh nhìn thấy hắn, đã co cẳng chạy mất.
Đương nhiên.
Thử các mục tiêu một lần, Vân Phi Dương cũng nản lòng thoái chí, sau cùng không thể không từ bỏ.
- Một tia tàn hồn bị phong ấn, nhất định kéo dài hơi tàn, bám vào thân thể phàm nhân, chắc cũng không cho đối phương thiên phú đặc thù nào đó, ta nghĩ quá đơn giản rồi.
"A a a."
Vân Phi Dương phát điên.
- Lão già chết tiệt, không cho chút manh mối, trong biển người mênh mông này, ta làm sao tìm ra mười hai người mang theo thần hồn đây!
Vân Phi Dương cuối cùng từ bỏ ý định, mà bắt đầu chuyên chú tu luyện cùng dạy bảo học sinh Quý Thủy Đường. Rất nhanh, một tháng đã qua, khoảng cách võ đạo khảo hạch bắt đầu chỉ vẻn vẹn có một ngày!
Hôm nay, hắn không có đi Quý Thủy Đường, một người đứng tại rừng trúc, bỗng nhiên xuất chưởng, hình thành ám kình mắt thường khó có thể nhìn thấy, nổ bắn mà ra.
"Bành bành bành."
Cây trúc xung quanh bị ám kình đánh trúng, vỡ nát tại chỗ, hắn hài lòng dừng lại.
- Rốt cục cũng lĩnh ngộ đến đại thành.
Một tháng thời gian, lĩnh ngộ Thương Cốt Chưởng đại thành, cái này giống như có chút chậm, nhưng trên thực tế, tên này thi triển cũng không phải Thương Cốt Chưởng, mà đã hấp thu tinh túy, căn cứ lĩnh ngộ, từ lực kình hình thành ám kình.
Nói đơn giản, hắn hiện tại lấy thuần túy lực đạo, đã có thể đánh ra ám kình, xuất chưởng cũng có ám kình, người nào chịu đựng được!
Hôm sau.
Vân Phi Dương sớm rời giường, đi vào Quý Thủy Đường, mới vừa vào đi, đã thấy Bảo Lỵ đứng trên bục giảng, trên mặt mang theo mỉm cười. Sau khi nàng bế quan đi ra, nhìn lấy đám học sinh trừ La Mục, mỗi người đề cao một đẳng cấp, có thể không cười sao?
- Tiểu gia hỏa, ngươi lại cho ta một kinh hỉ to lớn.
Bảo Lỵ đi tới, ngọc thủ khoác lên lên vai hắn, cười quyến rũ nói:
- Ta cảm thấy đợi ngươi tốt nghiệp, hoàn toàn có thể tới học phủ nhận chức.
" "
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Nói đùa gì thế, ca còn muốn cứu vãn thế giới đây, nào rảnh đi làm đạo sư, trừ phi nữ nhân này có thể hôn ta một cái.
"Ba ——"
Đột nhiên, Bảo Lỵ theo sát đi tới, hôn trên mặt hắn một cái, thấp giọng nói:
- Đây xem như đặc thù khen thưởng cho ngươi.
Dát.
Vân Phi Dương mộng.
Không có chút nào phòng bị cứ bị hôn như thế, quá không tôn trọng người đi, có thể bắt chuyện trước để cho ta chuẩn bị tâm lý hay không!
- Lão sư!
Vân Phi Dương nghiêm túc nói:
- Một lần nữa!
Bảo Lỵ nguýt hắn một cái.
- Lăn.
Vân Phi Dương xoát một cái trở về chỗ ngồi, trên mặt dính dấu son môi đỏ tươi, nghiêm túc ngồi xuống. Bọn người Diệp Nam Tu ném đến ánh mắt hâm mộ. Lợi hại, có thể được Bạo Lực Ma Đạo hôn!
Bảo Lỵ đứng trên bục giảng, hai tay ôm ngực, nói:
- Hôm nay là thời gian võ đạo khảo hạch, Vân Phi Dương là tân sinh duy nhất dự thi của Quý Thủy Đường chúng ta, gánh lấy vinh dự Quý Thủy Đường, mọi người phải động viên nhiệt tình!
Gánh chịu vinh dự Quý Thủy Đường?
Khóe miệng mọi người co giật, trong lòng thầm nghĩ, từ khi học phủ thành lập Thập Thiên Can đến nay, Quý Thủy Đường chưa từng có qua vinh dự a. Có chứ! vinh dự bị người lấy ra giễu cợt
- Các ngươi câm à?
Mục quang Bảo Lỵ lãnh lệ hỏi.
- Vân Phi Dương cố lên, Vân Phi Dương cố lên!
Diễn võ trường Đông Lăng học phủ đã dựng rất nhiều tiểu võ đài. Hai bên có quan chiến đài, ngồi phía trên là các nhân vật to mặt lớn của Đông Lăng thành.
Đông Lăng học phủ tân sinh khảo hạch, đều được các các thế lực Đông Lăng thành coi trọng. Bời vì, có thể phát hiện một vài thiên tài, từ đó sớm ra tay lung lạc.
"Ngô ngô —— "
Theo một tiếng kèn lệnh vang lên, đạo sư Thập Thiên Can học đường mang theo học sinh dự thi chầm chậm vào sân, tiến vào diễn võ trường đầu tiên khẳng định là thầy trò Giáp Mộc Đường, nhân số khoảng chừng mười người, Lâm Chỉ Khê cùng Mục Oanh ở chính giữa!
Sau Giáp Mộc Đường là Ất Mộc Đường, tính cả Lương Âm bên trong, học sinh hơn hai mươi, mà mấy học đường sau đó, tân sinh cũng không ít.
- Cao viện trưởng, quý phủ giới này tuyển nhận không ít tân sinh, từng người sinh long hoạt hổ, tất nhiên sẽ trở thành nhân tài trụ cột trong tương lai a.
Gia chủ một thế lực đang ngồi trên quan chiến đài cười nói.
- Vương gia chủ quá khen.
Cao Viễn Chúc tuy khiêm tốn, nhưng mỉm cười trên mặt lại rất đắc ý. Dù sao, chất lượng tân sinh lần này cao hơn đợt trước nhiều, bên trong có rất nhiều hạt giống không tệ, tỉ như quận chúa Lâm Chỉ Khê đang che giấu tung tích, cùng với gia hỏa phá kỷ lục Vân Phi Dương.
- Quý Thủy Đường vào sân.
Đột nhiên, có người hô.
Sau khi Nhâm Thủy Đường đi vào, lấy Bảo Lỵ cầm đầu Quý Thủy Đường cũng ra trận. Đáng tiếc, cùng so với các vị trí đầu, thì lộ ra có chút rách rưới, bời vì học sinh theo sau chỉ có một, chính là - Vân Phi Dương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.