Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ngày thứ hai, Đông Lăng học phủ vỡ tổ. Bời vì, tin tức đêm khuya hôm qua Vân Phi Dương cuồng loạn bọn người Mạc Thiếu Khai lan truyền nhanh chóng!
- Không phải đâu? Mạc thiếu cùng Dương thiếu đều là thiên tài Địa Bảng, còn cao hơn Nhiễm Bỉnh Loan, Vân Phi Dương một người đánh bọn hắn!?
- Nào chỉ đánh không, ta nghe nói, bọn họ bị đánh đến ngất đi, sau cùng được người trong gia tộc mang trở về.
- Mẹ ta ơi, Vũ Lực tứ đoạn lợi hại như vậy?
- Vũ Lực tứ đoạn chó má gì, tu vi Vân Phi Dương là Vũ Lực thất đoạn!
- Vũ Lực thất đoạn?
Học sinh tụ tập tại diễn võ trường nhao nhao trợn tròn mắt, có người cả kinh lên tiếng.
- Thời điểm giao đấu với Nhiễm Bỉnh Loan, tên này mới Tứ đoạn, sao bây giờ đã lên Thất đoạn rồi!
Chấn kinh qua đi, cũng có người hả hê nói:
- Dám đánh đám người Mạc thiếu, đắc tội rất nhiều gia tộc, Vân Phi Dương chỉ sợ sẽ gặp phiền phức.
- Đến học phủ chưa được một tháng, đắc tội nhiều gia tộc như vậy, về sau còn thế nào lăn lộn tại Đông Lăng Quận.
- Hắc hắc, cũng nên giết nhuệ khí hắn rồi!
Nhập học đến nay, Vân Phi Dương trước đánh Nhiễm Bỉnh Loan trọng thương, sau đó đánh vỡ kỷ lục cao nhất của ý chí tháp bảo trì năm trăm năm nay, danh tiếng vang xa, để rất nhiều người nhìn khó chịu, đều hi vọng thấy hắn xấu mặt!
Muốn nhìn Vân Phi Dương thành trò cười?
Không có khả năng!
Theo chỉ thị Lâm Chỉ Khê. Sáng sớm, Tường Thúc đã mời Mạc Gia, Dương gia đến phủ thành chủ, không cần nói gì, nhẹ nhàng chỉ điểm một chút, để đám gia chủ nhao nhao tỏ thái độ, không truy cứu nữa!
Đông Lăng thành gia tộc vô số, chân chính cường đại chỉ có mười nhà, cầm đầu là Lâm gia!
Lâm gia cường hãn, không ngừng chèn ép các thế lực, Lâm gia gia chủ còn chưởng quản Đông Lăng thành, trong tay có mấy chục vạn quân đội, nói hoàng đế dưới lòng đất Đông Lăng Quận cũng không đủ. Mà Lâm gia đã lên tiếng, Mạc gia, Dương gia tự nhiên không dám làm khó dễ Vân Phi Dương, chỉ có thể nén giận.
Tất cả học sinh Đông Lăng học phủ đều đang nghị luận, sao Vân Phi Dương có thể trong khoảng thời gian ngắn đột phá đến Vũ Lực thất đoạn, lại không biết rõ, sau khi hắn trở lại học phủ, tu luyện một đêm tại trúc lâm, hắn thuận lợi lĩnh hội Nghịch Thiên Quyết đến bát trọng cảnh, bước vào Vũ Lực bát đoạn!
Rất nhiều võ giả tấn cấp khó khăn muốn kêu trời trách đất, tên này tấn cấp lại rất đơn giản, hoàn toàn không có gì áp lực, nếu để người biết, khẳng định sẽ chọc chết không ít người.
"Hô —— "
Vân Phi Dương chầm chậm mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, nói thầm:
- Chỉ kém một cảnh nữa, cách Vũ Đồ không còn xa.
Giai đoạn Vũ Lực này chung quy quá yếu.
Chỉ có bước vào Vũ Đồ, mới có thể tính đi vào con đường võ đạo.
- Vân đại ca!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng Mục Oanh, Vân Phi Dương đứng lên, cười vẫy tay với nàng. Mục Oanh đi tới, vành mắt hồng hồng nói:
- Vân đại ca, biết huynh xuất ngoại lịch luyện những ngày gần đây, ta vẫn luôn lo lắng a.
Đúng vậy.
Mục Oanh trong khoảng thời gian này, cơm nước không vào, mỗi ngày đều lo lắng, lo hắn gặp nguy hiểm.
Vân Phi Dương đi lên trước, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cười nói:
- Ta đây không phải an toàn trở về rồi sao?
Đối với việc tên này động thủ động cước, Mục Oanh tập mãi thành thói quen, nàng nhẹ nhàng cúi đầu nói:
- Vân đại ca trong khoảng thời gian này, ta cũng muốn…
Nói tới chỗ này, cái trán Mục Oanh hiện ra mồ hôi, tay nhỏ khẽ run rẩy, thống khổ trong thân thể dần dần bạo phát.
- Đừng nói chuyện!
Vân Phi Dương đột nhiên che lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng, vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì lúc Mục Oanh nói chuyện, Trớ Chú chi lực bị áp chế lại bắt đầu sinh động.
Hắn phẫn nộ không thôi.
- Là Tuyệt Tình Chú!
Thần Giới nguyền rủa có rất nhiều, Tuyệt Tình Chú cũng nằm trong đó, đặc điểm bạo phát của nó chính là, nếu như người trúng chú lòng sinh tình cảm, rồi biểu đạt sự yêu thương của mình, Trớ Chú chi lực sẽ bạo phát!
Lần bạo phát đầu tiên và lần này đều giống nhau, Mục Oanh muốn biểu đạt yêu thương của mình, cho nên dẫn đến nguyền rủa bộc phát.
Vân Phi Dương phát hiện kịp thời, ngăn cản nàng nói tiếp, Trớ Chú chi lực hơi rung chuyển, rất nhanh lại bị áp chế, giống như rắn độc tiếp tục ẩn núp.
- Mẹ nó.
Con ngươi Vân Phi Dương lấp lóe lửa giận, lẩm bẩm:
- Gia hỏa Thứ Thần Cấp kia ngươi chờ đó cho ta, lão tử nếu tìm được nơi ngươi táng thân, chắc chắn sẽ bóp nát thi thể ngươi!
Sau khi Sống lại, hắn lập chí tán gái, tiếp xúc không ít mỹ nữ, thật vất vả mới có muội tử thích mình, lại trúng Tuyệt Tình Chú, nói câu thích mình cũng không thể, cũng quá oan khuất rồi!
Đau đớn dần biến mất, Mục Oanh thấp giọng nói:
- Vân đại ca, ánh mắt huynh thật đáng sợ.
- Ách!
Vân Phi Dương thu hồi lửa giận, cười nói:
- Oanh Oanh, không tệ nha, đột phá đến Vũ Lực tam đoạn rồi.
Sau khi câu thông thân nàng, Vân Phi Dương phán đoán ra tu vi Mục Oanh, điều này khiến hắn bất ngờ, dù sao, trong khoảng thời gian ngắn, tính theo người bình thường đột phá đến Vũ Lực tam đoạn, tốc độ không tệ.
Mục Oanh rất uể oải nói:
- Ta quá đần, mới đến Vũ Lực tam đoạn, khoảng cách đến Vũ Sư còn quá xa a.
Vân Phi Dương muốn an ủi nàng. Cô bé này đột nhiên kiên cường nói:
- Vân đại ca, Oanh Oanh sẽ không buông tha, nhất định có thể đột phá đến Vũ Sư, phá mất nguyền rủa!
- Ừm.
Vân Phi Dương nghiêm túc gật đầu.
Mục Oanh cười nói:
- Vân đại ca, ta đi học đường đưa tin đây.
- Ừm, đi thôi.
Bời vì một lời nói dối, nữ hài kiên cường mà sống, Vân Phi Dương âm thầm nắm quyền, lẩm bẩm.
- Liễu sư tỷ, nhất định phải luyện chế thành công đan dược phá giải nguyền rủa a!
Quý Thủy Đường.
Vân Phi Dương đi vào phòng, đứng bên cạnh bọn người Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao, trên mặt bọn họ phủ đầy lo lắng, bời vì Bảo Lỵ chắp tay sau lưng, trên đài đi tới đi lui, đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ lạnh lùng.
"Ba!"
Đột nhiên, Bảo Lỵ nhất chưởng đánh nát bàn giáo viên, chỉ Vân Phi Dương bọn người, cả giận quát.
- Các ngươi được lắm, một mình ra ngoài cũng thôi, còn dám cùng người khác ẩu đả!
Nhìn thấy cái bàn giáo viên không biết thứ bao nhiêu bị đánh nát, đám Vân Phi Dương nhao nhao nuốt một ngụm nước bọt.
- Lão sư!
Diệp Nam Tu giơ tay, lấy hết dũng khí nói:
- Do đám Mạc Thiếu Khai động thủ trước, ta chỉ phòng vệ chính đáng!
- Phòng vệ chính đáng?
Bảo Lỵ theo sát đi tới, khẩu khí âm u nói:
- Ngươi cũng có thể đánh đám Mạc Thiếu Khai bất tỉnh?
- Cái này…
Diệp Nam Tu yên lặng.
La Mục bước ra, chững chạc giơ tay, lên tiếng.
- Là ta đánh bọn hắn bất tỉnh, thực, ta là cao thủ, vẫn ẩn giấu bấy lâu nay.
- Cút!
Chữ còn chưa vang hết, một chân Bảo Lỵ bay tới, trực tiếp đá La Mục ra khỏi phòng học, mọi người thấy thế, nhất thời tê cả da đầu.
- Vân Phi Dương!
Ánh mắt Bảo Lỵ chuyển qua.
Vân Phi Dương la lớn:
- Có!
- Người do ngươi đánh?
- Đúng!
Vân Phi Dương trực tiếp thừa nhận.
Bọn người Diệp Nam Tu nghe vậy, nhao nhao sụp đổ.
Đại ca ơi, ngươi đừng nhận nha, chúng ta tới gánh cho, nếu không sẽ như La Mục bị đá bay ra ngoài đó!
Bảo Lỵ nâng ngọc thủ, lạnh giọng nói.
- Rất tốt, rất tốt.
Vân Phi Dương thấy thế, vô thức che mặt, nói:
- Lão sư, ta đây nói trước, không thể đánh mặt nha, ta còn dựa vào nó để tán gái đấy!
" "
Mọi người sụp đổ.
Đến lúc nào rồi còn muốn tán gái!
Bàn tay Bảo Lỵ đã tới, ngay thời điểm sắp chạm đến Vân Phi Dương, đột nhiên giơ lên ngón tay cái, biểu lộ âm u biến mất, mà cười quyến rũ nói:
- Làm tốt lắm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.