Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Bọn người Mạc Thiếu Khai cùng Diệp Nam Sanh bị một chiêu đánh ngất, để tên gia tộc dòng chính còn loạn trận cước, mắt thấy Vân Phi Dương từng bước đi tới, sau lưng dâng lên ý lạnh.
Lo lắng nhất là Thôi Băng Duệ!
Hắn biết vừa rồi biểu hiện hơi quá, mục tiêu kế tiếp khẳng định là mình, cho nên khiếp đảm tránh sau lưng Dương thiếu, chỗ dựa sau cùng của hắn.
Dương thiếu hiện tại cũng sắp sụp đổ!
Bàn về thực lực, hắn không bằng Mạc Thiếu Khai, mà đối phương bị một quyền đánh ngất, mình sao có thể chống lại. Bất quá, hắn trả giả vờ tỉnh táo, đè ép thanh âm nói:
- Vân Phi Dương, ngươi đánh Mạc thiếu, dám đắc tội Mạc gia.
Tên này có ý, ngươi đánh Mạc Thiếu Khai, đắc tội Mạc gia, dám động thủ nữa, sẽ đắc tội Dương gia!
Vân Phi Dương nghe không ra ẩn ý trong đó, mà coi như nghe được, hắn cũng sẽ không để ý, dòng chính Nhiễm gia Mạc gia đều bị hắn đánh, còn sợ nhiều thêm một Dương gia à!
Tên này phóng tới trước mặt Dương thiếu, con ngươi hẹp dài hiện lên vẻ lạnh lùng, nói:
- Ngươi không phải cười ta tu vi thấp sao?
Dương thiếu vội vàng xoay người đẩy Thôi Băng Duệ ra trước, sau đó co cẳng chạy, nhưng chỉ chạy được hai bước, bất chợt cảm giác phía sau bạo phát khí kình cường thế, trong lòng dâng lên không ổn!
"Bành!"
Vân Phi Dương một quyền đánh vào lưng Dương thiếu, đối phương không thể may mắn thoát khỏi, giống như Mạc Thiếu Khai bị đánh bay rất xa, bốn chân run rẩy rồi hôn mê.
Đám dòng chính gia tộc hắn kinh hãi, cả đám tự mình chạy trốn.
Bọn họ sớm đã bị Vân Phi Dương cường hãn làm sợ mất mật, nhưng những ai động thủ đánh học sinh Quý Thủy Đường, đều bị Vân Phi Dương đuổi kịp, hung hăng đánh ngã xuống đất.
Sau một khác, lấy Mạc Thiếu Khai cầm đầu, hơn mười dòng chính danh gia vọng tộc, không một ai lọt lưới, đều bị nắm đấm Vân Phi Dương sắt chiếu cố, nằm rãi rác các nơi trên đường.
Còn có một người không có ngã, Thôi Băng Duệ!
Nói thật, hắn ước gì mình bị đánh ngất, sẽ không thấy Vân Phi Dương cường hãn dùng một quyền đánh một người, sẽ không run sợ như thế này!
"Ba."
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, xoay người nói:
- Lưu ngươi đến sau cùng tự nhiên vì muốn đặc thù chiếu cố.
Nói xong, từng bước một đi tới, trong con ngươi thấu phát âm u, giống như một đầu ác ma.
- Đừng... Đừng tới đây!
Thôi Băng Duệ run rẩy lui lại một bước, tu vi người này không cao, ỷ vào đám người Nhiễm Bỉnh Loan, diễu võ dương oai tại học phủ, nhưng tính cách rất nhát gan.
Vân Phi Dương vọt tới, nắm tay phải hung hăng đánh vào bụng hắn, lực lượng bạo phát, vừa đúng làm đối phương thống khổ khó nhịn nhưng không hôn mê.
- Yên tâm đi, ta sẽ từ từ tra tấn ngươi...
Thôi Băng Duệ thống khổ khó có thể lên tiếng, trong bụng truyền đến nổi đau thấu trời. Nhưng vào lúc này, nắm đấm của Vân Phi Dương lần nữa bay tới, hung hăng đánh vào cùng vị trí, hắn oa một tiếng, bữa cơm đêm qua đều phun ra.
- Không giỏi chịu đòn gì cả.
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Ta mới vận dụng hai thành lực lượng.
Thôi Băng Duệ khom người, giơ tay, khàn khàn cầu xin:
- Đừng... Đừng đánh...
Vân Phi Dương đi tới, lại đánh vào bụng hắn, hỏi:
- Ngươi nói cái gì, ta không có nghe rõ?
- Đừng... Đừng đánh!
Miệng Thôi Băng Duệ sùi bọt mép nói:
- Ta... Ta cho ngươi tiền... Tha cho ta!
Vân Phi Dương cười nói:
- Sớm nói đã không bị tra tấn rồi.
Tâm lý Thôi Băng Duệ sụp đổ, ta cũng muốn nói sớm, nhưng ngươi phải cho ta cơ hội há miệng chứ!
Vân Phi Dương nói:
- Muốn cho ta tha cho ngươi, không có một vạn lượng trở lên thì đừng nói.
Diệp Nam Tu nghe vậy, khóe miệng kịch liệt co quắp, một vạn lượng không phải con số nhỏ, đủ để mua sắm phổ thông nhất phẩm vũ khí, tên này mở miệng quá ác!
Thôi Băng Duệ run rẩy sau đó lấy ra một thẻ vàng trong không gian giới chỉ, nói:
- Cái này... Đây là thẻ vàng ký danh của ngân hàng tư nhân Thôi gia ta, bên trong có hai vạn lượng, ngươi có thể tùy tiện lấy đi...
- Ui cha!
Diệp Nam Tu khiếp sợ không thôi.
Không hổ là công tử nhà họ Thôi, tùy tiện lấy ra một tấm thẻ vàng hai vạn lượng!
Đối với người khác, hai vạn lượng là khoản tiền lớn, nhưng đối với Thôi Băng Duệ, chỉ cần không bị tra tấn, chút tiền ấy không đáng chút nào, dù sao, lão tử hắn cái gì cũng không có, chỉ có tiền thôi!
Phấn khởi tiếp nhận thẻ vàng, Vân Phi Dương cười nói:
- Ta cảm thấy hơi thiếu thiếu a.
Thôi Băng Duệ khóc ròng cầu xin:
- Đại ca... Ta cũng chỉ có một tấm thẻ thôi!
- Ừm.
Vân Phi Dương gật gật đầu, nói:
- Đã nhận ta làm đại ca, ta miễn cưỡng thu ngươi, sau này chớ cùng rác rưởi lăn lộn, để đại ca ta cho người ta biết giá trị con người ngươi.
Thôi Băng Duệ nhất thời ngây người, mình chỉ cầu xin nên hô lên đại ca thôi, cũng không có nhận ngươi, có nói đạo lý hay không!
- Thế nào?
Vân Phi Dương nắm quyền, đe dọa:
- Ta đồng ý thu ngươi làm tiểu đệ, ngươi không vui?
- Vui chứ, vui chứ!
Thôi Băng Duệ vội vàng đáp:
- Đại ca... Ngươi là thân đại ca của ta!
Vân Phi Dương rất hài lòng, sau đó chỉ chỉ Mạc Thiếu Khai, nói:
- Đại ca ngươi ta ra tay có chút nặng, đánh bọn hắn bất tỉnh, sự tình sau đó giao cho ngươi.
- A?
Thôi Băng Duệ trợn tròn mắt.
- A cái gì mà a.
Vân Phi Dương nói:
- Vừa rồi ngươi không phải nói, hết thảy hậu quả để ngươi lo sao?
Thôi Băng Duệ nghe vậy, trực tiếp ngã xuống đất, câu nói kia hắn đã nói qua, nhưng nhằm vào ngươi mà, bây giờ, ngươi một người đánh bọn hắn bất tỉnh, ta mẹ nó làm sao gánh chịu?
Nếu như thân phận đám Mạc Thiếu Khai này phổ thông, hắn có thể vận dụng quan hệ lão cha, tiêu ít tiền bãi bình, nhưng cái này mẹ nó, một đám dòng chính thế gia Đông Lăng thành, tiền cũng không thể a!
Vân Phi Dương không quan tâm những chuyện đó, hắn nói:
- Đã muốn theo ta lăn lộn, nhất định phải chứng minh năng lực của mình, nếu không hậu quả ngươi cũng biết.
Mấy chữ cuối cùng ngữ điệu trở nên âm u.
Thôi Băng Duệ mồ hôi lạnh chảy ròng, vội vàng đáp.
- Ta có thể làm được, ta có thể làm được!
Vân Phi Dương vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó duỗi người một cái, nói:
- Cũng nên trở về rồi, Tiểu Tu, chúng ta đi thôi.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Thôi Băng Duệ đặt mông co quắp trên mặt đất, nước mắt chảy ra, hắn khóc, mình làm sao thu thập được cục diện rối rắm này đây.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
...
- Mẹ của ta ơi, Phi Dương ca ngươi quá trâu a!
Trên đường trở về học phủ, nhớ tới vừa rồi Vân Phi Dương một quyền hạ gục từng người Mạc Thiếu Khai, huyết mạch Diệp Nam Tu sôi sục, hưng phấn không thôi.
- Đám dòng chính này ngày bình thường chảnh cún, suốt ngày ngốc đầu lên trời, hôm nay bị Phi Dương ca ngược một hồi, thực hả giận a!
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng phụ họa.
Tuy bọn họ ở phía sau không thấy toàn bộ quá trình, nhưng thấy Vân Phi Dương không có việc gì, mà đám Mạc Thiếu Khai từng tên ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, đã đoán ra đây bị ngược rất ác.
Sau khi hưng phấn, Diệp Nam Tu không khỏi lo lắng nhắc nhở.
- Phi Dương ca, tiểu tử Thôi Băng Duệ nếu không giải quyết việc này, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi lo lắng.
Vân Phi Dương đánh đám dòng chính các đại gia tộc, nếu truy cứu, cao tầng Đông Lăng học phủ chỉ sợ khó bảo vệ được hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.