🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ------------------
Mục Oanh vận chuyển Nghịch Thiên Quyết hai canh giờ, trong kinh mạch ngưng tụ linh khí yếu ớt, có tốc độ như thế, cũng bởi vì Vân Phi Dương dốc lòng truyền thụ.
Phải biết Vân Phi Dương là Thần Giới đỉnh tiêm cao thủ, tuy nhiên bây giờ tu vi không còn, nhưng lý giải đối võ đạo có thể nói siêu phàm thoát tục, Mục Oanh một người bình thường được hắn chỉ điểm, nếu như vạn năm trước sẽ được rất nhiều người hâm mộ đến chết.
- Oanh Oanh, thiên tư nàng không tệ.
Tay đặt lên mạch trên cánh tay Mục Oanh, thấy được nàng ngưng tụ ra linh khí, Vân Phi Dương không khỏi khen:
- Tu luyện hai canh giờ đã ngưng tụ ra linh khí, tương lai bất khả hạn lượng.
Nhất phẩm Nghịch Thiên Quyết tuy hạ cấp, nhưng dù sao cũng là tâm pháp, Mục Oanh lần đầu tiếp xúc võ đạo, lĩnh ngộ thời gian ngắn đã ngưng tụ ra linh khí, đại biểu thiên phú cực cao, hạt giống tốt để tu luyện võ đạo.
- Thật sao?
Mục Oanh vui vẻ nói:
- Vân đại ca, thiên tư ta rất tốt?
Nàng từng nghe Vũ Sư nói qua, nếu một người có thiên tư tốt, thành tựu tương lai sẽ rất cao, chẳng lẽ mình cũng là loại người này?
Vân Phi Dương xoa bàn tay nhỏ của nàng, tận khả năng chiếm tiện nghi, nói:
- Oanh Oanh, thiên tư võ đạo của nàng phi thường xuất sắc, nếu như tu luyện thật tốt, ngày sau có thể trở thành Vũ Thần.
Mục Oanh giật mình.
- Vũ Thần - tối cường giả của thế giới, ta có thể đạt đến?
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương đi về phía trước một bước, chân thành nói:
- Chỉ cần có ta ở đây, đừng nói Vũ Thần, coi như cảnh giới cao hơn Vũ Thần cũng có thể để nàng đạt đến trong thời gian ngắn nhất.
- Vân đại ca.
Mục Oanh ngượng ngùng lui lại một bước, phản bác.
- Ngươi lại khoác lác.
Dưới cái nhìn của nàng, Vân Phi Dương nói những lời này không có chút thực tế nào, chính nàng cũng không tưởng tượng nổi mình có thể bước vào Vũ Thần, có thể trở thành Vũ Đồ đã thỏa mãn lắm rồi.
Trong mắt người bình thường, Vũ Thần là truyền thuyết, tồn tại cao không thể chạm.
- Thật.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Gả cho ta, ta sẽ cho nàng trở thành Vũ Thần.
Tên này rốt cục lộ ra nguyên hình.
Mục Oanh tiếp xúc với hắn lâu như vậy, biết tính cách hắn, vội vàng tránh khỏi, ngượng ngùng đào tẩu.
Vân Phi Dương giơ ngón tay lên, ngửi ngửi mùi thơm thiếu nữ còn sót lại trên đầu ngón tay, khóe miệng mỉm cười, sau đó hô:
- Oanh Oanh, không nên quên, mỗi ngày đều phải tọa thiền!
- Ừm.
- Còn nữa!
Hắn rống to:
- Võ đạo coi trọng tiến hành theo chất lượng, không thể nóng vội, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát dục của thân thể, như thế sẽ không dễ nhìn!
Đối với lão bà tương lai, Vân Phi Dương cũng thật để ý a.
Ngày thứ hai.
Vân Phi Dương dậy thật sớm, đi đến sân vườn, tiện tay giơ thạch đầu trăm cân, bắt đầu ngồi xổm, hắn đang rèn luyện bắp thịt, có thể để thối luyện thân thể.
"Vù vù!"
Sau nửa canh giờ, trán Vân Phi Dương phủ đầy mồ hôi.
Thân thể hắn đã từng rất cường hãn, một tay có thể nhấc bổng một ngọn núi, bây giờ tu vi hoàn toàn không có, đơn cử thạch đầu trăm cân cũng rất tốn sức, thực sự quá bi kịch.
- Ai.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ cảm thán:
- Muốn để thân thể trở về cường độ đã từng, không phải mấy năm hoặc vài chục thì không được, đây là một quá trình khá dài.
"Oanh!"
Vân Phi Dương vứt hòn đá xuống, lao mồ hôi, nhìn về phía gian phòng Mục Oanh, nói:
- Tiểu ny tử còn chưa dậy, chẳng lẽ tu luyện Nghịch Thiên Quyết đến quên thời gian?
Cái này cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng sự phát dục!
Hắn đi tới, gõ cửa phòng, hô:
- Oanh Oanh.
Bên trong không đáp lại.
- Chẳng lẽ còn đang ngủ?
- Có thể cởi truồng đang ngủ không ta?
Vân Phi Dương miên man bất định, nhếch miệng lộ ra nụ cười xấu xa, vận dụng ám kình đẩy cửa phòng ra, rón rén đi vào.
- A!
Đột nhiên, gian phòng truyền đến tiếng thét đinh tai nhức óc của Mục Oanh.
"Bành!"
Vân Phi Dương vừa đi vào bay ra ngoài, đầu ngã xuống đất.
Trong đình viện, Mục Oanh mặc một quần lụa mỏng mới tinh màu lam nhạt, càng thêm chân thuần đáng yêu, nhưng cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh, tiếu dung hiện một tia không vui.
- Vân đại ca, ngươi sao có thể tùy tiện vào phòng người ta!
Ngay vừa rồi, nàng đang đổi bộ y phục này, Vân Phi Dương đột nhiên xông vào, nàng phản xạ có điều kiện xuất quyền đánh bay hắn ra ngoài, do nắm giữ Vũ Lực nhất đoạn, sức lực rất đủ, Vân Phi Dương không thể tránh né bị đánh văng.
- Oanh Oanh, ta gõ cửa mà.
Vân Phi Dương che quai hàm đang sưng, trong lòng rất ủy khuất, nếu quả thật nhìn thấy thứ không nên nhìn, bị đánh hai quyền cũng nhận, nhưng vừa đi vào, cái gì cũng không thấy đã bị đánh văng ra, cũng thật quá oan, quá thua thiệt đi.
- Dù như vậy cũng không thể tùy tiện vào.
- Ta sai a.
Vân Phi Dương lộ vẻ mặt vui cười, nói:
- Lần sau không theo lệ này nữa.
Nhược điểm nữ nhân chính là bị nam nhân lừa gạt, mà gặp Vân Phi Dương gia hỏa vô liêm sỉ, tiện đến cực hạn này thì thua rồi.
Mục Oanh nghe vậy, quả nhiên hết giận hơn phân nửa, nàng đi tới, nhẹ nhàng sờ lấy gương mặt đang sưng Vân Phi Dương, xin lỗi.
- Vân đại ca, thật xin lỗi, ta vừa mới xuống tay quá nặng.
Được bàn tay non mịn tay nhỏ vuốt ve, trên mặt Vân Phi Dương nhất thời không đau, mà còn có chút lâng lâng.
Hắn ngây ngốc cười, láo lĩnh:
- Không có việc gì, thân thể này ta để cho lão bà hả giận, lại chịu mấy cái quyền cũng không có gì.
"Phốc phốc."
Mục Oanh bị câu nói này chọc cười, sau đó quệt miệng nói:
- Vân đại ca, ngươi thật biết dỗ nữ hài vui vẻ, về sau sợ sẽ ngày ngày bị đánh.
Vân Phi Dương cười đáp.
- Cả ngày bị một đám lão bà đánh, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Một đám lão bà?
Mục Oanh sẵng giọng:
- Hoa tâm đại củ cải!
Vân Phi Dương cũng không để ý mà hỏi:
- Oanh Oanh, ngươi hôm nay trang điểm xinh đẹp như vậy, để làm cái gì thế?
Ngày bình thường Mục Oanh ăn mặc rất mộc mạc, ngày hôm nay đổi một kiện quần áo mới tinh, làm hắn thật bất ngờ.
- Vân đại ca, hôm nay trong trấn tiến hành võ đạo khảo hạch, ta muốn báo danh tham gia.
Vân Phi Dương mờ mịt lặp lại.
- Võ đạo khảo hạch?
Mục Oanh nháy mắt mấy cái nói.
- Vân đại ca, ngươi chẳng lẽ là người rừng, võ đạo khảo hạch cũng chưa nghe nói qua?
Nàng đã từng hỏi qua thân phận Vân Phi Dương, hắn trả lời rằng từ nhỏ tiến vào núi rừng, cùng sống với sói, ngăn cách với thế giới bên ngoài, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng, thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Chỉ có thể nói như vậy, chứ nói chính là Thần Giới đệ nhất cao thủ cùng đệ nhất soái ca, bị người ám toán trấn áp tại Phàm Giới vạn năm, khẳng định sẽ bị coi như tên có vấn đề về thằng kinh.
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, cười nói:
- Ta tại sống trong sơn lâm quá lâu, rất nhiều chuyện đều không rõ, Oanh Oanh, ngươi có thể nói một chút vể võ đạo khảo hạch không?
- Tốt thôi.
Mục Oanh gật gật đầu giảng giải.
Phàm Giới này tên Vạn Thế đại lục, được Thần Giới chưởng khống, một trong ngàn vạn trần thế. Phàm Giới chia làm cửu đẳng, một là sơ, chín là cực, Vạn Thế đại lục thuộc nhất đẳng, Phàm Giới cấp thấp nhất.
Vô luận Thần Giới cao cao tại thượng, hay nhất đẳng hạ cấp Phàm Giới, đều có điểm giống nhau, dùng võ làm gốc, tỉ như Vạn Thế đại lục loại này, từ thành thị đến đến vắng vẻ thôn trấn, mỗi tháng đều sẽ cử hành võ đạo khảo hạch.
Cái gọi võ đạo khảo hạch, là chứng nhận tư chất từ một Vũ Sư đối với những hài đồng vị thành niên, như đạt đến yêu cầu, có thể vào võ đạo cung điện cao hơn để tu luyện.
Chứng nhận chia làm hai loại tư chất cùng thể chất, tư chất tốt, tu luyện vũ kỹ tâm pháp càng dễ, thể chất tốt thì am hiểu ngoại cong hơn. Võ đạo khảo hạch có yêu cầu, chưa đầy mười tám tuổi, đồng thời nắm giữ Vũ Lực nhất đoạn, nếu không sẽ không có tư cách tham gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.