Một ngày trôi qua trong sự cô đơn và buồn và buồn tẻ. Suốt một ngày cô chỉ ăn, ăn và ngủ, điện thoại, laptop, … đều đã bị anh tịch thu chả còn thứ để chơi.
Giờ đang là 7:30 tối, anh đã đi diễn, người làm thì họ đã xong công việc và về phòng, căn nhà giờ đây thật im lìm.
Cô nằm trên giường, chữ “chán” đã hiện rõ trên mặt, cô than vãn:
- Haizz… chán quá, giờ biết làm gì cho vui ta?
Cô đảo mắt quanh phòng tìm thứ gì đó để giải trí, sau một hồi dò xét ánh mắt cô dừng lại ngay tại một cánh cửa được sơn màu trắng trùng với sơn tường nên khó có thể nhận ra. Không chần chừ, cô bước xuống giường tiến lại phía cánh cửa nhìn dò xét:
- “ở đây sao lại có cánh cửa nhỉ? Lại còn sơn màu trắng nữa, hèn chi mình ở đây đã hơn 1 tháng mà không thấy” ( không nhìn thấy là phải rồi, lâu nay cô chỉ lo cãi nhau rôi gây hấn với anh có bao giờ chú ý gì tới xung quanh đâu, đến tên ông quản gia còn không biết nữa là)
Tính tò mò nổi dậy cô liền mở cửa bước vào, bên trong căn phòng thật là sang trọng, một tủ giày, một tủ quần áo, cà vạt, đồng hồ ôi trời… toàn là sản phẩm của những thương hiệu nổi tiếng. Liếc nhìn một dộc bỗng cô nhận ra bộ quần áo anh mặc lúc 2 người gặp nhau lần đầu tiên, lần đụng mặt thảm họa, khi cô hiểu lầm anh là 1 tên biến thái rồi sau đó đã ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-va-co-vo-tre-con/3279462/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.