Cố An Kỳ nhanh nhẹn bước lên sân khấu, ngồi ở trên ghế, ánh mắt cô nhìn Diệp Lâm có ý bảo có thể bắt đầu.
“Bắt đầu!”
Vừa dứt lời, hai tay Cố An Kỳ đã dần dần nâng lên, đưa thành một góc ngang. Tuy nói là không có điểm tựa, nhưng cơ thể của cô dường như được thảlỏng ra, có vẻ như ở dưới đôi tay ấy có một cái bàn chống đỡ. Tay tráichống đầu, các ngón tay bên bàn tay phải cứ thủ sẵn trên mặt bàn, nhìncó vẻ tùy ý nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mỗi lần cô dừng gõ lạicách “mặt bàn” một khoảng như nhau.
“Hửm?” Tô Dật Phàm nhíu mày, nữ sinh này biểu diễn thật có ý.
Hai chân lúc ngồi thẳng lại đổi chéo nhau, dạng vẻ dường như không thể kiên nhẫn nữa. Hai mắt hướng về phía những người ngồi xem dưới khán đài, tựa hồ như thấy phục vụ đang đưa đồ ăn đến đi qua phía họ, tần suất ngóntay gõ mặt bàn càng lúc càng nhanh.
“Này, lẩu cay với cơm trắngcủa tôi đã xong chưa?” Giống như là không thể nhịn được nữa, Cố An Kỳđập mạnh một cái lên bàn, hô to một tiếng.
Khoảng năm giây sau,cô như nghe được cái gì đó mới thả lòng tư thế ngồi, bắt đầu lấy chiếcđũa, một bên gỡ “đũa” một bên bất mãn than thở: “Cắt, đã không mang đồăn lên sớm nên phải hét lên thôi.”
Xé mở bao đũa, lấy ra chiếcđũa, Cố An Kỳ không đạm bạc được như Tạ Vũ, chỉ một số động tác nhỏ ấythôi mà đã gây ra những tiếng động lớn, trong nháy mắt động tác tách đũa của cô khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/40389/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.