Sau khí Diệp Y Dungrời đi, Cố An Kỳ mới xoay người, bỗng nhìn thấy hai người còn lại, liềngật đầu xem như chào hỏi, sau đó quay người rời đi. Thái độ ung dung tựđắc đó quả thật làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi, vừa rồingười xém chút nữa bị đánh chính là cô mà.
“Cố An Kỳ? Haha…thật thú vị…” Âu Dương Thừa nhìn bóng lưng của Cố An Kỳ, đôi môi mỏng gợi lên một đường cong đầy hứng thú.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, cho dù là diễn viên gạo cội khi chán ghét cácnghệ sĩ mới đến đâu thì những người bị thù hằn đó thường làm mọi chuyệntheo cảm tính, thường xuyên phá bĩnh họ, ngoài mặt lộ vẻ không muốn nóichuyện. Thế nhưng với Cố An Kỳ thì, cho dù Diệp Y Dung dùng ánh mắt cảnh cáo cô thì cô vẫn lộ vẻ bình tĩnh ôn hòa, có thể làm được điều ấy,trong giới không có nhiều người.
Người có thể kiểm soát cảm xúcmột cách tự nhiên như thế, sao có thể giao tranh ở cái ngôi nghệ sĩ hạng ba? Âu Dương thừa vuốt ve cái cằm nhọn của mình, vẻ mặt đăm chiêu.
“Đừng có tìm cách trị cô ấy, muốn đào hố thì đi nơi khác mà đào.” Vẻ mặt Tống Võ Trạch không chút thay đổi, liếc Âu Dương Thừa một cái.
ÂuDương Thừa cười cho qua chuyện, cũng không nhắc tới Cố An Kỳ thêm lầnnào nữa. Nhưng Tống Võ Trạch nhìn nét mặt của Âu Dương Thừa mà khôngkhỏi nhăn mặt. Anh hiểu rất rõ người bạn tốt của mình, xem ra đối phương không hề coi trọng lời cảnh cáo của mình.
Ding.” Cửa thang máymở ra, Tống Võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/40380/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.