“Tiểu Bảo, ngày mai có rảnh không? Chị muốn em gặp một người.” Cố An Kỳ suy nghĩ hỏi.
“Anh rể ư?” Tiết Tiểu Bảo ngây thơ hỏi, “Ngày mai em thì không bận, chẳng qua không biết anh rể thế nào.”
“Anh rể cái gì chứ? Đừng nói lung tung, gọi anh Dật Phàm là được.” Cố An Kỳ cười nói, “Sáng mai anh ấy rảnh, chúng ta ra ngoài ăn đi. Chị sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
“Được.” Tiết Tiểu Bảo Đồng ý.
Hôm đó Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đi đến một quán ăn, hai người cải trang, cộng thêm đội tóc giả trông như thành một người khác, vì vậy trên đường không ai nhận ra họ là ai. Quá trình gặp Tiết Tiểu Bảo coi như thuận lợi, không bị phóng viên hay truyền thông bám đuôi.
Tiết Tiểu Bảo cùng Tô Dật Phàm có thể nói là vừa gặp đã thân, nhanh chóng trò chuyện rôm rả. Cố An Kỳ ngồi bên cạnh vừa mỉm cười nhìn hai người nói chuyện, vừa ăn điểm tâm sáng cho ấm bụng.
“Tiểu Bảo thật sự rất thú vị, thảo nào em quý cậu ấy như vậy, còn nhận làm em trai.” Sau khi ra khỏi quán, Tô Dật Phàm nói với Cố An Kỳ.
“Ừ, Tiểu Bảo là một đứa trẻ ngoan.” Bất kể Tiết Tiểu Bảo đã trưởng thành như thế nào, trong lòng Cố An Kỳ, cậu mãi mãi chỉ là một đứa trẻ cần chăm sóc.
Bởi vì sau đó Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ đều có công việc, nên hai người chia tay nhau đi làm việc của mình.
“An Kỳ, ngẩn người nghĩ gì thế?” Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492613/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.