Chương trước
Chương sau
Với những buổi tuyển chọn thông thường, người có thực lực nhất luôn luôn lên sân khấu đầu tiên. Bởi họ là những người tự tin vào năng lực bản thân nhất, càng đi lên muộn càng thể hiện họ thận trọng, muốn tìm cách để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho đạo diễn thông qua khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng.

Chẳng qua hôm nay lại khác, chỉ cần ai hiểu được dụng ý của Thiệu Văn Đình, tuyệt đối sẽ không lên sân khấu đầu tiên, càng kéo dài thời gian họ càng có lợi. Phân tích tình hình cộng thêm căn cứ vào bản thân để có sự điều chỉnh thích hợp giúp cho họ có thể phát huy tối đa thực lực.

Kiều Trí Viễn đứng phía xa, bên cạnh là Hứa Toa Toa, Hứa Toa Toa thì thầm bên tai Kiều Trí Viễn vài câu, dường như dặn anh ta không lên sân khấu sớm, Cố An Kỳ nhìn thoáng qua, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, không chớp mắt nhìn về phía trước.

Phía dưới rất nhiều người đang chờ đợi, họ cũng không hề lên sân khấu. Mọi người đều đang thăm dò người khác sẽ thể hiện như thế nào. Không ai muốn làm chuột bạch, làm tảng đá cho người khác giẫm lên…

Khoan đã, tảng đá để giẫm lên, Cố An Kỳ hoảng hốt, cô suy nghĩ nhìn Thiệu Văn Đình, chỉ thấy ông vẫn như cũ cầm một chiếc bút Parker kiểu cũ đang viết gì đó lên giấy.

Cố An Kỳ lấy lại bình tĩnh, hình như cô hiểu rồi. Cô đã sai, ngay từ đầu suy nghĩ của cô đã sai, càng về sau càng sai. Suy nghĩ của Thiệu Văn Đình chưa bao giờ tồn tại những vấn đề này, ông chỉ muốn xem ai tình nguyện làm hòn đá mở đường cho người khác mà thôi.

Cố An Kỳ đưa mắt xuống nhìn tài liệu trong tay, không nhìn những ứng viên phía dưới nữa. Cô không ngờ Thiệu Văn Đình lại vẽ ra một thử thách lòng vòng như vậy.

“Số sáu mươi tám, Tô Dật Phàm.” Đột nhiên phía dưới vang lên một giọng nói rõ ràng.

Cố An Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn trăn trối vào Tô Dật Phàm, một lúc lâu không thốt ra lời. Cô không nghĩ Tô Dật Phàm lại là người đầu tiên.

“Ừ, bắt đầu đi.” Thiệu Văn Đình gật gật đầu nói, bề ngoài không lộ ra chút manh mối nào.

Trên sân khấu đã bày sẵn một chiếc bàn vuông* và vài chiếc ghế, Tô Dật Phàm tìm một chỗ ngồi xuống. Anh thấy Cố An Kỳ đang nhìn anh, không nói gì, chỉ là ý cười lại càng sâu. Cố An Kỳ ổn định lại tâm trạng, ngồi trên ghế giám khảo, lạnh nhạt nhìn Tô Dật Phàm.

(*nguyên văn là “bát tiên trác – 八仙桌“: bàn bát tiên, là bàn vuông to, mỗi phía ngồi được 2 người (nghĩa là sức chứa được 8 người)

Giờ phút này cô là giám khảo, không nên quá quan tâm đến anh. Tô Dật Phàm dám đi lên vào thời điểm này, chứng tỏ anh đã nắm chắc phần thắng, cũng có tính toán riêng.

“Công thành danh toại ư? Được vạn người chú ý ư?” Tô Dật Phàm thản nhiên nói, đôi mắt không có quá nhiều cảm xúc, giống như lão tăng nhập định nhìn thấu đủ mọi loại người, “Tất cả chỉ là phù phiếm, chỉ trong chớp mắt. Tai họa ba trăm vạn năm trước, ta thống lĩnh nhân loại giết tên yêu nghiệt trong mắt mọi người, từ đó trở thành anh hùng, nhưng bằng hữu, nàng ấy luôn bên ta đã vĩnh viễn tiêu tán, không lưu lại chút hồn phách.”

Tô Dật Phàm từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng rất xa, không nói gì thêm. Vẻ mặt giống như đang nhớ lại chuyện trong quá khứ, ánh mắt như có hoài niệm, lại như có nhớ nhung. Rõ ràng là vô cùng bình thản, giống như nhìn thấu suy nghĩ của vạn vật thế gian, nhưng đôi mắt lại nhuốm đẫm bi thương.

“Ai đúng ai sai? Rốt cuộc ta đã làm sai hay đúng?” Tô Dật Phàm nhìn lên trần nhà thở dài.

Tô Dật Phàm đang dùng thủ pháp đảo ngược, Cố An Kỳ lập tức phản ứng lại khẽ gật đầu. Trước hết anh diễn cảnh lúc trưởng thành trước, sau đó mới tái hiện lại khi còn trẻ thì sẽ tạo ra được một sự tương phản rất lớn, đồng thời biểu hiện được trình tự thời gian. Chẳng qua thời kỳ thiếu niên nên diễn như thế nào cũng không phải chuyện đơn giản. Nếu muốn khống chế tốt cảm xúc của nhân vật, không để nhân vật bị biến dạng cần rất nhiều kĩ xảo.

“A  ̄” Tô Dật Phàm ngáp một cái, lười biếng vươn vai, có vẻ như vừa mới tỉnh ngủ. Xương cốt vang lên những tiếng “răng rắc” giống như anh là người luyện võ đang giãn gân giãn cốt. Anh lắc đầu, nửa tỉnh nửa mơ ngồi xổm xuống, sau đó giơ hai tay ra trong không khí, làm động tác xắn tay áo lên hai ba vòng.

Tô Dật Phàm lắc đầu, từ từ nhắm mắt lại, hớt cái gì đó trên mặt đất vỗ vỗ lên mặt. Ngay sau đó anh bị trượt chân, đầu hướng xuống, mắt thấy sẽ rơi xuống dòng suối, anh vội dừng lại: “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt nữa thì chết.”

Anh tóm lấy cái gì đó phía sau lưng, sau đó lại quỳ rạp xuống bên dòng suối, cúi đầu xuống. Anh nín thở, từ từ nhắm mắt lại, không lâu sau lại ngẩng lên, dường như để hít thở, sau đó lại cúi xuống, nhưng lúc này anh mở mắt, nhìn trái nhìn phải giống như ngâm đầu dưới đó nhìn đàn cá di chuyển.

Vẻ mặt, động tác của anh khi hít thở đều rất đúng lúc đúng chỗ. Hành động của anh không hề khoa trương, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được tấn suất hô hấp của anh, trạng thái hô hấp của nhân vật cũng được anh lột tả chính xác.

“Dừng” Chưa đợi Tô Dật Phàm diễn xong Thiệu Văn Đình đã kêu “Dừng”, cũng không nói là hay hay dở.

“Tiếp theo.” Thiệu Văn Đình vừa cúi đầu viết gì đó lên cuốn sổ vừa nói.

Tô Dật Phàm mặc dù kinh ngạc vì Thiệu Văn Đình lại cắt ngang phần thể hiện của anh ngay từ ban đầu, nhưng cũng không do dự lâu, nhanh chóng xuống khỏi sân khấu.

Không thể nghi ngờ, hành động này của Thiệu Văn Đình khiến không ít người ngạc nhiên, mọi người lại càng khó hiểu, rốt cuộc là vì Tô Dật Phàm diễn sai bị loại, hay Thiệu Văn Đình đặc biệt hài lòng với phần thể hiện của Tô Dật Phàm nên chọn anh vào vòng tiếp theo luôn?

Trong lòng mọi người đều không chắc chắn, vì vậy không biết nên đi lên hay chờ một lát.

Không ít minh tinh nhắm lấy ngôi vị nam nhân vật chính đều nhìn ra được, phần thể hiện của Tô Dật Phàm vừa rồi không hề mắc sai lầm lớn nào. Chính vì vậy nên không ai dám lên, ngược lại vài ngôi sao hạng hai hạng ba nhắm vai nam thứ hoặc nam phụ lên sân khấu trước.

Thiệu Văn Đình cũng vẫn giống như lúc đánh giá diễn xuất của Tô Dật Phàm, đến một thời điểm sẽ đột nhiên kêu “dừng”, sau đó đuổi tất cả xuống sân khấu.

Quả nhiên không khác lắm với suy đoán của Cố An Kỳ, càng về sau, áp lực tâm lý càng lớn, nhiều người không chỉ phải đoán Thiệu Văn Đình muốn tính cách nhân vật như thế nào, lại còn phải đoán những người lên sân khấu trước mình ai vượt qua ai không.

Thiệu Văn Đình, ông cố ý.

Cố An Kỳ cười cười, không nói gì thêm, chỉ ghi lại vài phần biểu diễn đặc biệt có những điểm đặc sắc hoặc mắc sai lầm. Những thời điểm sau Thiệu Văn Đình kêu “Dừng”, Cố An Kỳ càng ngày càng hiểu, kỳ thật Thiệu Văn Đình muốn xem sự biến đổi của một người, nếu kiếp thứ nhất biến đổi hơi yếu, nhưng kiếp sau lại diễn tốt, ông có thể cho người đó cơ hội thứ hai. Hôm nay thu hút rất nhiều nghệ sĩ, ông không đủ thời gian để tất cả diễn hết, có vài người phải tạo áp lực cho họ.

Cố An Kỳ nhìn ra tiêu chuẩn đánh giá của Thiệu Văn Đình, như vậy những người chờ ở dưới ít nhiều cũng đoán ra một ít. Đến cuối cùng, những người ở lại gần như đều là những ngôi sao hàng đầu, họ lại lên sân khấu biểu diễn một lần nữa. Chẳng qua lúc này Thiệu Văn Đình lại thay đổi tiêu chuẩn, thỉnh thoảng lại cho một hai người diễn đến cuối, thỉnh thoảng khi tình tiết chuyển đổi của người đầu tiên chưa hết đã kêu “Cut” .

Dao động, không ít người phía dưới đã dao động.

Mọi người không đoán được ý của Thiệu Văn Đình, liên tiếp phóng tầm mắt lên người Cố An Kỳ, muốn từ cô nhìn ra chút manh mối, chỉ đáng tiếc, Thiệu Văn Đình căn bản chưa từng nói cho Cố An Kỳ suy tính của ông, hơn nữa cho dù Cố An Kỳ có biết, cũng sẽ không tiết lộ nửa câu, họ có làm gì cũng vô ích.

Không lâu sau, phía dưới chỉ còn có ba người chưa lên, đột nhiên, Hứa Toa Toa đẩy Kiều Trí Viễn, muốn anh ta lên sân khấu.

Kiều Trí Viễn nhíu mày, cuối cùng vẫn đi lên.

“Số ba trăm tám mươi sáu, Kiều Trí Viễn.” Kiều Trí Viễn nói với hai người trên sân khấu.

“Ừ…” Thiệu Văn Đình buông bút, xem xét những người còn lại phía dưới, “Chuẩn bị xong thì bắt đầu đi.”

Kiều Trí Viễn gật gật đầu, đột nhiên không nói không rằng đứng tấn.

“Ồ…” Thiệu Văn Đình thấy động tác của Kiều Trí Viễn thì rất hứng thú, nhưng Cố An Kỳ không có tâm trạng tốt như vậy, lông mày cô nhíu lại thật chặt nhìn Kiều Trí Viễn. Dường như cô đã hiểu ý định của anh ta.

Kịch câm, là cách casting năm đó Cố An Kỳ thích nhất, điều này những người xung quanh cô đều biết rõ. So với việc phải cân nhắc xem lời thoại có chính xác không, thì căn cứ vào động tác có thể đánh giá được trình độ của một người. Ngày trước khi Kiều Trí Viễn và cô ở bên nhau thường xuyên thảo luận về diễn xuất, nhưng vì trình độ của hai người chênh lệch hơi lớn, cho nên bình thường đều là Lâm Huyên Di đạo diễn, sau đó để Kiều Trí Viễn trải nghiệm.

Năm đó cô cùng Kiều Trí Viễn cũng đã từng tập luyện đề tài tiên hiệp. Một cách biến đổi dần dần, dùng những cách đứng tấn khác nhau liên tục trong một thời gian dài kết hợp với vẻ mặt là có thể lột tả được người đó đã tu hành đến cảnh giới nào. Khi Lâm Huyên Di hẹn hò với Kiều Trí Viễn, phần lớn đều là Kiều Trí Viễn hỏi, cô trả lời. Kiều Trí Viễn đã từng hỏi cô vấn đề này, cũng đã từng tập luyện trước mặt cô, Lâm Huyên Di lúc ấy còn chỉnh sửa không ít sai sót cho anh ta. Không ngờ năm đó anh ta vô dụng như vậy mà hôm nay lại lôi chiêu này ra.

Cố An Kỳ nhìn Hứa Toa Toa phía dưới, phát hiện vẻ mặt của cô ta cũng không tốt. Hay là Kiều Trí Viễn tự chủ trương, thay đổi nội dung Hứa Toa Toa dạy anh ta?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.