“Không đâu, anh Dật Phàm sẽ không chán chị An Kỳ đâu.” Giản Tiếu lớn tiếng nói, thu hút ánh mắt của không ít người.
“Xuỵt…” Cố An Kỳ đỏ mặt, nhanh chóng giơ tay ý bảo cô bé không lên tiếng, “Chị chỉ nói đùa mà thôi.”
Giản Tiếu là một cô bé rất đơn thuần, làm việc cũng dốc hết sức, chẳng quađôi khi quá mức nghiêm túc, làm quá mọi chuyện lên. Cố An Kỳ bình thường thích trêu đùa cô ấy, nhưng không ngờ lần này cũng kéo cả mình xuốngnước.
“Thật là, chị An Kỳ đừng đùa như vậy nữa, làm em sợ tớimức…” Giản Tiếu bĩu môi, xấu hổ hạ giọng xuống, “Anh Dật Phàm ca sẽkhông chán chị An Kỳ đâu, anh Dật Phàm rất để bụng mấy chuyện liên quanđến chị.”
“Ừ, chị biết.” Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn không ít.
Đúng vậy, cô biết, cô biết hết. Có vài thứ không cần người ngoài nhắc nhở cô tự có thể cảm nhận được. Tình cảm của Tô Dật Phàm đối với cô thế nào cô đều biết rõ. Nghĩ tới biểu hiện khẩn trương của Tô Dật Phàm sau khi tỏtình, cô nhịn không được khóe miệng cong lên.
Lắc lắc đầu, côtiếp tục đem tầm mắt đặt lên kịch bản. Chuẩn bị tốt trước khi diễn xuấtlà điều thiết yếu cơ bản. Mấy cảnh diễn tiếp theo đều rất thuận lợi, CốAn Kỳ không muốn lãng phí thời gian nên đều sử dụng cách diễn trựctiếp*, dẫn dắt bạn diễn nhập vai, lấy tốc độ nhanh nhất, ít NG nhất đểquay xong những cảnh đó. Mấy phân cảnh còn lại đều là cảnh của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492533/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.