Đào Tiểu Mễ là một đứa bé trời ban, Cố An Kỳ biết rõ điểm này. Sai lầm lần này của cô bécũng không quá nghiêm trọng, chỉ vì thiếu kinh nghiệm từng trải trongcuộc sống nên phân tích nhân vật chưa được rõ ràng mà thôi. Chuyện nàythật ra rất phổ biến, cho dù diễn viên trưởng thành diễn cũng có thể mắc phải vấn đề đó, chẳng qua điều khiến cô cảm thấy kì quái là thái độ của đạo diễn.
Bình thường nều diễn viên chính mắc sai sót, đặc biệtlà với diễn viên nhỏ tuổi diễn vai quan trọng thì phần lớn các đạo diễnsẽ chỉ bảo cách diễn bằng cách tóm tắt nội dung kịch bản, hoàn cảnh sống của nhân vật cho diễn viên nghe, nhờ đó diễn viên có nền tảng vững chắc hơn, cũng như hiểu sâu hơn về nhân vật. Chỉ trích không phải không có,nhưng một câu chỉ dạy không nói đã thẳng thừng đuổi về thì đúng là hiếmcó. Dù sao diễn viên chính luôn được ký hợp đồng, đổi đi đổi lại ngườimới cũng là một vấn đề.
Quan trọng là, đạo diễn bộ phim nàyTrương Chấn Dương trùng hợp lại là người quen của Cố An Kỳ, mặc dù saukhi anh bị cấm đoán nhiều năm cô không nghe thấy tin tức gì về anh,nhưng tính cách của anh không phải thích trách mắng diễn viên.
“Nhưng mà… đạo diễn…” Đào Tiểu Mễ hơi do dự, nhớ lại khuôn mặt phẫn nộ vừa rồi của đạo diễn khiến cả người cô bé co rúm lại.
Cố An Kỳ nhìn đồng hồ trên tường, vẫn còn thời gian trước khi đến lượt côdiễn: “Hôm nay quay ở dưới tầng đúng không? Thời gian còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492529/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.