Sau khi kết thúc buổithảo luận, Tô Dật Phàm lập tức theo Dương Văn Lâm rời đi. Lịch trình của anh đã bị xếp kín, vẫn còn rất nhiều việc mới kết thúc công việc hômnay. Cố An Kỳ nhìn bóng dáng anh rời đi, không đi theo mà ở lại giúp đỡchỉnh sửa lại tài liệu.
“An Kỳ, giữa cậu và Dật Phàm có phảicó gì đó hay không? Hình như cậu rất sợ anh ấy?” Dư Quả nằm úp sấp trênbàn, tò mò xem xét Cố An Kỳ.
“Hửm? Vì sao lại cảm thấy như vậy?”Cố An Kỳ tỏ vẻ vô tư hỏi, trong lòng vang lên hồi chuông báo động mãnhliệt, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao?
“Ừm, hình như hôm nay cậu có vẻ ít nói hơn, hơn nữa còn hơi bị trói buộc.” Dư Quả sáp lại,như muốn nhìn rõ ràng vẻ mặt của Cố An Kỳ.
“Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi, mình không hề né tránh hay có quan hệ gì với anh Dật Phàmhết.” Cố An Kỳ thản nhiên nói xong lại cúi đầu sắp xếp chồng sách, trênmặt không có điểm gì bất thường.
“Ồ? Ảo giác…à?” Dư Quả nheo mắt lại, khi liếc nhìn Cố An Kỳ khóe miệng mang theo nụ cười quái dị.
Trần Văn Nhã vỗ đầu Dư Quả: “Được rồi, Quả Tử, đừng nhiều chuyện nữa, thudọn trước đi. An Kỳ, cám ơn cậu đã ở lại giúp, nếu không nói khôngchừng…”
“Mình cũng có giúp được gì đâu, đừng nói kiểu long trọngnhư vậy.” Cố An Kỳ mỉm cười, tùy ý nói, “Hôm nay dù sao mình cũng khôngcòn việc gì, ở đây cũng chẳng sao.”
Hôm nay Cố An Kỳ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492430/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.