“Số 10”
Nữnghệ sĩ số 10 bị gọi đi lên sân khấu với vẻ mặt cầu xin, sắc mặt xámtrắng, không có chút huyết sắc nào, bước chân chậm chạp, run run rẩyrẩy. Tình tiết, cách diễn cô vốn nghĩ tốt đã bị số 15 diễn mất. Lờithoại đã chuẩn bị giờ cũng không đủ dùng, cảnh đã tưởng tượng thì khôngdùng được nữa. Kinh ngạc, khủng hoảng khiến đầu óc cô tạm thời đình chỉ, trống rỗng, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Bắt đầu!” Nhân viên hô.
Nữ nghệ sĩ mang số báo danh 10 vẫn đứng trên sân khấu không nhúc nhích,một lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra lời thoại, cuối cùng bị nhân viên mời đixuống. Cô chạy khỏi hội trường, vừa đi vừa khóc.
Đây không phảingười đầu tiên bị mời xuống, nhưng càng nhiều người xuống thì không khítrong hội trường càng trở nên khẩn trương hơn.
Ở đây không cógiám khảo, tất cả đều được ghi hình lại rồi truyền đến phòng bên cạnh,giám khảo sẽ đánh giá, chấm điểm đối với phần biểu diễn của thí sinh ởmột nơi nào đó. Không nhìn thấy mặt ban giám khảo, kỳ thật ở khía cạnhnào đó, cũng là một loại áp lực.
Không nhìn thấy giám khảo tứckhông biết giám khảo là cái người như thế nào, thích cách biểu diễn rasao. Biểu diễn xong, áp lực không giảm bớt mà lại càng lo lắng, vì không biết cuối cùng kết quả của mình sẽ ra sao, diễn có đạt yêu cầu haykhông.
Buổi casting này cũng như một cuộc chiến về tâm lý. Nhữngngười chưa bị gọi cho dù đã nghĩ được một kịch bản độc đáo hoàn mỹ,nhưng nếu người ngay trước mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-tro-lai/2492343/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.