Cố An Kỳ ngồi ở góc lẳng lặng nhắm lại mắt, theo thói quen bắt đầu nghĩ xem lát nữa nên diễn như thế nào. Trịnh Văn Quân nhìn cô tĩnh tâm dưỡng khí cũng không quấy rầy cô, chỉ có điều khi ánh mắt anh dừng trên mấy ngón tay mềm oặt của cô thì chân mày nhíu chặt lại.
Đúng vậy, anh đúng là không biết chuyện xảy ra trước đó cùng với ân oán của Cố An Kỳ và Diệp Y Dung, nhưng với hiểu biết của anh về Cố An Kỳ, cô không phải người thích gây chuyện thị phi, dù cô gặp chuyện không may thì vẫn luôn bình tĩnh chứ sẽ không bao giờ khơi mào. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh Cố An Kỳ cãi nhau với người khác, lại còn dẫn đến cả hành động hắt trà nóng.
Tay cô bây giờ vẫn còn sưng đỏ, lát nữa lên sân khấu thì chỉ cần giả vờ tát một cái, chắc sẽ nhanh chóng xong cảnh này thôi.
Nhìn hai má nhợt nhạt của cô, Trịnh Văn Quân lại nhíu mày càng sâu hơn. Anh tôn trọng lựa chọn muốn lên diễn của Cố An Kỳ, nhưng thân là bạn bè tất nhiên sẽ lo lắng cho cô.
Tuy cảnh tiếp theo không sử dụng nhiều đến tay nhưng trong lòng anh đột nhiên lại thấy không yên.
Cảnh hôm nay của anh đã quay xong, vốn anh nên trở về ngủ bù nhưng nhìn Cố An Kỳ như vậy anh lại không yên lòng, vì thế định nhìn cô quay xong mới đi.
“Trên mặt tôi có gì sao?” Cố An Kỳ khá mẫn cảm với tầm mắt người khác, dường như đã nhận ra tầm mắt Trịnh Văn Quân, cô chậm rãi mở mắt, hai tròng mắt đen như mực yên lặng nhìn anh.
“Không.” Trịnh Văn Quân quay đầu, không nhìn Cố An Kỳ nữa. Cố An Kỳ nhìn anh, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Không lâu sau lại nhắm mắt.
Chu Mẫn Mẫn thuận lợi quay xong, kế tiếp chính là cảnh của Cố An Kỳ.
Trong lúc chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, Diệp Y Dung đi vào phòng nghỉ để chuyên viên trang điểm dặm lại phấn. Chu Mẫn Mẫn đi từng bước nhỏ, chậm rãi tới trước mặt Cố An Kỳ. Trịnh Văn Quân nhìn đứa bé của “Giải trí châu Á”, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Diệp Y Dung vừa rồi không phải tranh chấp với Cố An Kỳ sao, sao nó còn dám đến chỗ cô? Không sợ bị liên lụy sao?
“Chị An Kỳ, em xin lỗi… Vừa rồi nếu không vì em…” Chu Mẫn Mẫn vô cùng áy náy, cô bé tận mắt thấy Cố An Kỳ bị hắt ly trà nóng kia nhưng cô bé lại không làm gì, cũng không dám làm gì. Rõ ràng Cố An Kỳ vì giúp đỡ và chăm sóc cô bé mới đến bên cạnh, nhưng lại bị Diệp Y Dung bóp méo đi, mà cô bé chỉ ngây ngốc ngồi ở một bên, không dám biện hộ cho Cố An Kỳ một chữ.
Nhìn Cố An Kỳ ra ngoài xả nước lạnh cô bé cũng không dám đi theo.
Cô bé rất sợ hãi, trước đó thân thiết với Cố An Kỳ Diệp Y Dung đã mất hứng, nếu cô bé lại bị nhìn thấy đang đi tìm Cố An Kỳ, chỉ sợ là sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Cố An Kỳ mở mắt nhìn thấy Chu Mẫn Mẫn đang nắm chặt tay, dáng vẻ hối hận, cô nhẹ nhàng thở dài: “Đây không phải lỗi của em, là do cô ta chỉ nhìn ngọn mà không nhìn gốc.”
“Chị An Kỳ, tay chị còn đau đúng không?” Chu Mẫn Mẫn muốn nói lại thôi, nhìn bàn tay đã phủ kem che khuyết điểm, muốn chạm vào nhưng lại không dám, cô bé sợ lại làm Cố An Kỳ bị thương.
“Không sao, em xem.” Cố An Kỳ vươn tay phải vẩy vẩy vài cái, động tác linh hoạt kia làm người ta rất khó tưởng tượng tay cô vừa bị bỏng nghiêm trọng.
Chu Mẫn Mẫn nhìn tay phải Cố An Kỳ hoạt động linh hoạt cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cảm giác tội lỗi vẫn đè nặng cô bé đã phai nhạt đi rất nhiều.
Cố An Kỳ cười nhẹ nhìn Chu Mẫn Mẫn. Chu Mẫn Mẫn dù sao vẫn chỉ là một đứa bé, tìm lại niềm vui rất nhanh, chuyện này vốn không có liên quan nhiều đến cô bé, chỉ là Diệp Y Dung muốn tới tìm cô gây chuyện mà thôi. Chẳng qua cô bé không may bị Diệp Y Dung lấy làm ngòi nổ.
“Được rồi, em cũng đi đi, trời sắp tối rồi, sớm trở về nghỉ ngơi thì hơn.” Cố An Kỳ cũng không muốn nói chuyên lâu với Chu Mẫn Mẫn, Diệp Y Dung lúc nào cũng có thể xuất hiện, nếu cô ta thấy Chu Mẫn Mẫn đến đây tìm cô, chỉ sợ là sẽ giận chó đánh mèo lên Chu Mẫn Mẫn. Chu Mẫn Mẫn có thể thừa dịp Diệp Y Dung không ở đây mà lén đến xem tay cô đã coi như là mạo hiểm rất lớn rồi. Cô biết Chu Mẫn Mẫn quan tâm cô là được rồi, nói chuyện nhiều nếu để Diệp Y Dung nhìn thấy, nói không chừng lát nữa Chu Mẫn Mẫn lại bị Diệp Y Dung kéo đi giáo dục tư tưởng “Người công ty khác”.
Chu Mẫn Mẫn hiểu rõ trong lòng nên gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Chị An Kỳ, cám ơn chị. Chị là người tốt.” Nói xong cô bé xoay người bước đi.
Cố An Kỳ nhìn bóng dáng cô bé rời đi có chút dở khóc dở cười, người tốt… Đây là từ dùng để hình dung cô sao? Lắc nhẹ đầu, cô thở dài.
“Thái độ của em với trẻ con đúng là khác hẳn.” Trịnh Văn Quân ở bên cạnh thấy Cố An Kỳ thân thiết với Chu Mẫn Mẫn không khỏi thuận miệng nói một câu. Anh biết Cố An Kỳ luôn đối xử với Đào Tiểu Mễ rất tốt, không ngờ cũng quan tâm Chu Mẫn Mẫn như thế.
Cố An Kỳ liếc trắng mắt không nói gì, chỉ từ từ cử động ngón tay.
“Thế nào? Tay không sao chứ? Vừa rồi cô vung mạnh như thế.”
“Đừng có lúc nào cũng nói về chuyện tôi bị đau nữa, còn nói nữa thì không đau cũng thành đau.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, không thèm nhìn Trịnh Văn Quân.
Sự lo lắng của Trịnh Văn Quân trong nháy mắt bị Cố An Kỳ đánh tan. Cô gái này… Rõ ràng anh chỉ lo lắng cho cô mà thôi, cuối cùng lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ thú, không cảm kích không nói, lại còn chụp cho anh cái mũ xen vào việc của người khác. Cô gái này, tám phần là còn nhớ anh trước đây từng nói khi cô đau trông như một đứa trẻ, đúng là lòng dạ hẹp hòi mà.
“Chị Trương, chị có thể thoa cho em thêm ít má hồng không?” Cố An Kỳ nhìn gương mặt không còn chút huyết sắc, nói với chị Trương là chuyên viên trang điểm.
“A, được.” Chị Trương ngẩn người rồi lập tức đồng ý, cầm ít má hồng thoa lên mặt Cố An Kỳ, “An Kỳ, có phải em không được khỏe hay không, sao sắc mặt lại trắng thế?”
Cố An Kỳ vừa mới thoa má hồng mà giờ lại phải thoa tiếp, đúng là hơi khác thường. Ngày thường Cố An Kỳ đối xử với nhân viên rất tốt, thường xuyên mang điểm tâm ngọt và đồ uống đến, tính cách lại không kiêu căng nên rất được mọi người yêu quý.
Con của chị Trương trong khoảng thời gian này cũng thường ở đoàn làm phim, thường hay nhìn lén Cố An Kỳ quay phim. Vì đứa bé kia tính cách hướng nội nên không dám nói chuyện với người khác, chỉ Cố An Kỳ là ngoại lệ. Chắc cô có duyên với trẻ con, đứa nào cũng thích đứng cùng cô, đặc biệt nghe lời cô. Cố An Kỳ trong lúc quay phim cũng thường xuyên chăm sóc con của Chị Trương. Chị Trương cũng không phải người không biết đúng sai. Người khác đối tốt với cô, cô tất nhiên sẽ tốt lại bội lần với người đó, thời gian này cô và Cố An Kỳ cũng được coi là bạn bè quen biết.
Vừa thấy tinh thần cô không được tốt, chị Trương đương nhiên sẽ quan tâm hỏi.
“Không sao, chuyện nhỏ mà thôi.” Cố An Kỳ yên lặng cười, nhìn khuôn mặt trong gương đã khôi phục hồng hào như trước mới thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn chị Trương.”
“Chuyện nhỏ thôi.” Chị Trương nói xong thu dọn dụng cụ trang điểm vào túi.
Cố An Kỳ quay lại hiện trường quay phim, thấy ở sân đã được bố trí tạm ổn nên cô đứng vào vị trí quy định, chuẩn bị bắt đầu diễn bất cứ lúc nào
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]