“Quả nhiên vẫn là bài hát này.” Trịnh Văn Quân thì thầm.
“Anh Dật Phàm hay hát bài này sao?” Cố An Kỳ nhíu mày như vô tình hỏi, “Đây là bài gì, sao tôi chưa bao giờ nghe thấy?”
“Tôi cũng không biết là bài gì, nhưng lần nào đi hát anh Dật Phàm cũng chọn bài này, chắc là thích nó.” Trịnh Văn Quân cũng không nghĩ nhiều, trả lời câu hỏi của cô. Anh không chú ý tới Cố An Kỳ ngồi bên cạnh đã nhíu mày thật sâu.
Nói chung, khi nghệ sĩ đi hát KTV đa số đều chọn vài bài hát mới ra của bản thân hoặc bạn bè, nhưng Tô Dật Phàm lại chọn bài hát của Lâm Huyên Di. Nếu bản thu âm đó thật sự phổ biến thì cô cũng không đến mức cảm thấy kì quặc như bây giờ, vấn đề là, bài hát đó người ngoài không hề biết, đó là bài mà cô song ca cùng một vị tiền bối trước khi ra mắt, cũng là lần duy nhất song ca với người khác. Rất ít người biết giọng nữ trong bài hát là ai, và cũng chẳng ai biết ca từ trong đó là một tay cô sáng tác…
Rõ ràng là rất ít nơi còn giữ bài hát này… Sao nơi này lại…
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Chẳng lẽ là do cô nghĩ nhiều, quá nhạy cảm hay sao? Cố An Kỳ nhíu mày lắng nghe Tô Dật Phàm ngân nga giai điệu, trong lòng nổi lên nhiều nghi vấn.
“Thầm nghĩ nắm tay anh, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi.” Đột nhiên có một giọng ca nữ cất lên hát đoạn của Lâm Huyên Di. Tô Dật Phàm nhìn nữ nghệ sĩ đang liếc mắt đưa tình với anh rồi đưa mic cho người bên cạnh, dường như không định hát nữa.
“Ôi, thật là, lại bị cắt ngang, chưa bao giờ được nghe anh Dật Phàm hát hết bài này!” Trịnh Văn Quân thất vọng ôm đầu.
“Sao vậy? Thường xuyên như thế này sao?” Cố An Kỳ tò mò hỏi.
“Đúng vậy, anh Dật Phàm không thích hát cùng người khác bài này nên mỗi lần đến đoạn nữ hát anh ấy đều chuyển cho người khác.” Trịnh Văn Quân cười cười, “Nói thật, kiểu này xem ra… Quả thực hình như là anh Dật Phàm có mối quan hệ gì đó với cô gái hát bài này.”
Cố An Kỳ chớp mắt cúi đầu, đón ý hùa theo một câu. Trịnh Văn Quân tuy nói đùa, nhưng trong mắt Cố An Kỳ thì không như vậy.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, Tô Dật Phàm về nước tham gia “Lễ tang của cô ” đã lạ rồi. Cô vẫn nghĩ đây chỉ là tin tức vỉa hè, truyền thông làm quá lên mà thôi nhưng anh không những tham gia lễ tang, mà vào lúc truyền thông hỏi mối quan hệ với Lâm Huyên Di anh cũng vô cùng ít lời, không lộ ra bất cứ tin tức gì.
Tô Dật Phàm hôm nay lại chọn bài hát mà cô từng không muốn cho người khác biết, hành động quái dị đó khiến cô cảm thấy Tô Dật Phàm có biết cô, hơn nữa còn biết rõ là đằng khác!
Cố An Kỳ nhìn kĩ Tô Dật Phàm một lần nữa. Đôi mắt anh đen tuyền như hai viên ngọc trai đen, đường cong ánh mắt như được khắc họa bằng bút vẽ tranh thủy mặc mang theo vài phần nho nhã cùng tuấn dật. Con ngươi bình tĩnh mà lại thanh nhã khiến người ta cảm thấy hơi khó tiếp cận, không mang theo chút nhân gian khói lửa, nhưng khóe mắt lại treo ý cười làm cho anh ôn hòa hơn, nhìn qua giống như quân tử. (Sabj: Chắc hồi nhỏ tác giả giỏi văn miêu tả lắm, có mỗi đôi mắt thôi mà tả từ trong ra ngoài rồi lại từ ngoài vào trong -_-, mà tả xong mình vẫn không hình dung thế nào là mắt vừa nho nhã tuấn dật lại vừa ôn hòa lại vừa thanh nhã -_-)
Bề ngoài với khí chất anh xuất chúng như vậy không phải khiến người ta khó có thể quên sao? Nhưng sao cô nghĩ mãi vẫn không nhớ ra mình đã từng gặp anh khi nào. Rốt cuộc chuyện này là sao?
“Ê! Trịnh Văn Quân, chuẩn bị xong chưa, hát với Cố An Kỳ bài gì?” Ca khúc kết thúc, mọi người ồn ào nói.
“Cô muốn hát bài gì?” Trịnh Văn Quân cúi đầu hỏi Cố An Kỳ.
“Chọn bừa một bài đi.” Cố An Kỳ điều chỉnh lại dáng vẻ, hơi mỉm cười nói.
“Vậy hát ca khúc mới của Trịnh Văn Quân đi, hai người họ quay MV với nhau, giờ chúng ta được nghe họ hát cùng nhau luôn.”
“OK  ̄” Tiếng ồn ào liên tục vang lên. Cố An Kỳ lắc lắc đầu, nhìn mọi người đổi bài hát vừa chọn thành bài《 bỏ qua 》của Trịnh Văn Quân.
“Trong trí nhớ luôn luôn tồn tại một người, mỗi khi nghĩ đến cô ấy trái tim sẽ ấm áp, cho dù cách xa, chỉ cần ngoái đầu nhìn lại là có thể trông thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đó…”
Giọng hát Cố An Kỳ không hẳn là quá hay nhưng dịu dàng, thanh nhã lại hơi trầm khiến người ta thoải mái. Trịnh Văn Quân phối hợp với cô, nhẹ giọng cùng hát. Giọng hát hai người bổ trợ cho nhau lại ăn ý lạ thường.
Nếu ghép vào với bối cảnh xa hoa trong MV… thế nào cũng thấy hai người này giống người yêu.
“Này, Văn Quân, cậu đúng là xấu tính, đã tóm được mỹ nữ rồi mà còn thề thốt phủ nhận với anh em. Chúng tôi có phải phóng viên tuần san đâu mà lo, sao cậu phải nói dối chúng tôi?”
“Đừng nói linh tinh”
“Được rồi, định đến chết cũng không nhận hả?”
Tô Dật Phàm nhìn nhóm người quen cãi nhau, chỉ duy nhất người trong cuộc Cố An Kỳ vẫn thản nhiên, dường như chuyện này không liên quan đến cô. Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy Cố An Kỳ, tuy trước kia đã xem màn biểu diễn của cô trên sân khấu nhưng ấn tượng với cô chỉ là một hậu bối tôn trọng tiền bối mà thôi. Chẳng qua hôm nay cô lại có gì đó khác biệt. Có lẽ trước đây cô cũng không tôn trọng anh, mà là vì… cảnh giác anh theo bản năng, mới cùng anh duy trì khoảng cách.
Bề ngoài cô trông như dễ gần, nhưng khi cùng người khác nói chuyện cố tình duy trì một khoảng cách an toàn. Cô đúng là người có lòng phòng bị rất nặng. Tô Dật Phàm hơi giơ lên khóe môi mỏng manh.
Cố An Kỳ, quả thực như lần gặp đầu tiên, là nhân vật có rất nhiều bí ẩn thú vị.
Cố An Kỳ đang nói chuyện với Tạ Vũ Phỉ, dường như cảm nhận được ánh mắt của người nào đó nên hơi nghiêng mặt, nhưng lại không thấy gì. Cô cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác? Cô nhăn mày quay đi, nói tiếp với Tạ Vũ Phỉ vài câu.
Bữa tiệc lần này phần lớn là người trong “Đông phong” nên mọi người chơi đùa cũng khá thoải mái, đến chín giờ tối vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Cố An Kỳ xem xét tình hình, đoán bữa tiệc còn kéo dài mấy tiếng nữa. Ngày mai cô còn có công việc sớm, nghĩ một lát, cô chào tạm biệt Tạ Vũ Phỉ, Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm rồi rời khỏi KTV
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]