Âm thanh vừa quen thuộc lại hết sức xa lạ truyền tới, như làn gió thổi tung cánh cửa ký ức đã bị phong ấn từ lâu.
Chẳng mấy chốc, adrenaline* của ta tăng vọt.
Tim đập nhanh, còn ta thì sững sờ đứng tại chỗ, tay chân dường như đông cứng lại.
"Sao lại không nói chuyện? Là do tớ đột nhiên gọi điện cho cậu nên có chút đường đột phải không?"
"À, không, không! Không phải!"
Chu Yến Hành gọi điện làm ta có chút luống cuống.
Tuy rằng đã từng là bạn học, nhưng cũng chỉ là bạn cùng lớp đơn thuần thôi, cũng không có giao tình gì với nhau.
Cho dù nghĩ theo hướng nào thì chắc cũng không trùng hợp vậy đâu.
Ta thở một hơi thật sâu, cố gắng làm bản thân trông tự nhiên nhất có thể.
"Đại minh tinh như cậu sao hôm nay lại gọi điện cho tớ vậy?"
Chu Yến Hành cười.
Thanh âm rất dễ nghe.
Ta giật mình, không biết trong trí nhớ của ta, hắn đã từng cười như thế này bao giờ chưa?
Hình như đã lâu lắm rồi, ta cũng đã quên đi ký ức năm đó.
Lúc là bạn cùng bàn với hắn, dường như hắn luôn ngủ.
"Tớ định mời cậu làm khách mời đặc biệt ở chương trình tớ tham gia. Đạo diễn cũng đã gọi cho cậu, nhưng bị cậu từ chối."
"Ngại ghê, tớ còn tưởng là lừa đảo..."
"Thực sự cũng giống lừa đảo nhỉ, có phải dọa cậu rồi không?"
"Có, có một chút."
Hắn vừa cười vừa chuyển chủ đề: "Cho nên, cậu có nguyện ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-dien-bao/2918856/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.