Một đường trầm mặc.
Không ai biết việc Chu Yến Hành đưa ta ra ngoài.
Giữa trưa, tổ đạo diễn mời ăn cơm, ta ngồi cách hắn một khoảng rất xa.
Có vài lần, ta định nói chuyện với hắn, nhưng đều không có cơ hội.
Theo lý mà nói, phần ghi hình của bọn ta đã kết thúc.
Nhưng tình cờ là Tết Trung Thu, nên tổ tiết mục dự định phát trực tiếp tiệc tối, vì vậy bọn ta được mời ở lại thêm một ngày.
Bạch Nhược Tích mang tôm hùm cho Chu Yến Hành.
"Tối nay cũng là kỷ niệm 4 năm tớ xuất đạo, cậu tặng tớ lễ vật nào đó đi? Ví dụ như, hát cho tớ nghe một bài chẳng hạn?"
Chu Yến Hành ngẩng đầu nhìn cô ta, ý cười nhàn nhạt: "Hát một bài làm sao đủ? Tôi đã chuẩn bị lễ vật khác cho cô rồi."
Ta dời mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hồi ức giống như con rắn nhỏ, không kiểm soát được mà trườn vào đầu ta.
Thực ra sinh nhật Chu Yến Hành năm đó, ta chuẩn bị lễ vật rất tỉ mỉ.
Chỉ là, không có dũng khí để tặng hắn, ta vẫn luôn để món quà đó vào chỗ sâu nhất bên trong ba lô.
Món quà ấy, sau đó bị Bạch Nhược Tích nhìn thấy.
Ban đầu cô ta định trộm băng vệ sinh của ta, để ta trở thành trò cười, kết quả là tìm thấy món quà ta định tặng Chu Yến Hành.
Hôm đó cô ta kéo ta vào nhà vệ sinh, muốn làm ta bẽ mặt.
Cô ta nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-dien-bao/2918849/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.