Bởi vì sự cố của Bạch Nhược Tích, toàn bộ tiết mục cũng chưa thể ghi hình lại.
Ngày hôm sau, tổ tiết mục tổ rời đi, trở về mở họp khẩn cấp.
Khi chờ xe bên ngoài khách sạn, ta gặp Đồng Ngữ.
Cô ấy kéo rương hành lý, đang chuẩn bị rời đi, trên mặt còn có mấy chỗ xanh tím, chắc là bị Bạch Nhược Tích đánh.
Thấy ta, cô ấy ngừng lại.
Nhưng ta xoay đầu, xem như không thấy cô ấy.
Cô ấy nắm lấy tay cầm hành lý, nhìn ta, cũng không biết đang đợi gì.
Ta nhìn biển, nghe sóng gió vỗ, ta nghĩ, phong cảnh nơi đây khá tốt, có lẽ ta sẽ quay lại.
Một lát sau, Đồng Ngữ cúi đầu, yên lặng rời đi.
Ta với cô ấy, có lẽ đời này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Quay trở lại trường học, ta vẫn trải qua sinh hoạt như bình thường.
Cho đến một tháng sau, người đại diện của Bạch Nhược Tích liên hệ với ta.
Vì vụ việc lần trước của Bạch Nhược Tích, nên danh tiếng của cô ta xuống dốc không phanh, đánh mất rất nhiều cơ hội làm đại ngôn*, còn phải bồi thường trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng.
Công ty của cô ta đã thử mọi cách, cũng không thể đảo ngược tình thế.
Cho nên hiện tại, bọn họ muốn ta với Bạch Nhược Tích giảng hòa, sau đó sẽ thanh minh trên mạng xã hội.
Bạch Nhược Tích lúc trước, rốt cuộc vì sao lại đối xử với ta như vậy?
Trong trí nhớ, hình như là có người lấy ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-sao-dien-bao/2918834/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.